← Quay lại trang sách

Chương 31-2 Mặc Giả Thiên Công (2)

Phố đông, đêm gió tuyếtTần Bắc Dương ôm tất cả các anh em nói: “Trừ Tiểu Quận ương, mấy người chúng ta từng đến Bắc Cực, trải qua nguy hiểm trên đảo băng suýt mất mạng, đây là duyên phận của chúng ta. Chúng ta đều biết bí mật của thú trấn mộ, thậm chí là từng mổ Cửu Sắc, nhìn rõ sự thật bên trong, đây chính là trời đã định trước” Cửu Sắc ngửa cổ kêu. Đêm trên bãi hoang của Lục Di Chủy ở Phố Đông, gió tuyết đêm Noel, ảo giác như quay lại Bắc Cực. “Tần Bắc Dương” “Lý Hưng Thịnh” “Tiền Khoa” “Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi” “Giuseppe Caproni” Bốn người tự uống cạn, lần lượt nói ra tên của mình, người cuối cùng là Giuseppe Caproni. “Sông Hoàng Phố làm chứng! Trời đất làm chứng! Bốn anh em chúng tôi xin thề, cùng mở xưởng tại đây để sản xuất máy bay thú trấn mộ, vì Trung Quốc, vì châu Á, vì thế giới, gian nan lập nghiệp, khai thiên tích địa” Tần Bắc Dương nói tiếng Trung trước, Lý Hưng Thịnh nói lại bằng tiếng Anh, Tiền Khoa nói lại bằng tiếng Pháp, Tiểu Quận Vương nói lại bằng tiếng Mông Cổ, Caproni nói lại bằng tiếng Ý. Lão Kim và Trung Sơn thay mặt thuộc hạ cho Tần Bắc Dương cũng quỳ sau lưng chủ, uống rượu thề. Chỉ có tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc thờ ơ bên cạnh nhìn họ. “Tôi phụ trách đàm phán ở đây! Cha của tôi đã kinh doanh ở Thượng Hải nhiều năm, có nhiều quan hệ, sẽ không để địa chủ ở Phố Đông hời đâu” Tiền Khoa đứng lên đi một vòng. “Nếu muốn có chỗ để sau này trú chân, phải tận dụng sông Hoàng Phố xây một cái bến cảng, rồi cả công xương, phân xưởng máy móc, phòng nghiên cứu và thí nghiệm… thêm cả đường băng cho máy bay, kho để khinh khí cầu, kho máy bay, diện tích cũng phải một ngàn năm trăm mẫu, quy mô lớn hơn cả cục chế tạo Giang Nam!” Lý Hưng Thịnh nhìn bờ đối diện của sông Hoàng Phố: “Cục chế tạo Giang Nam đã là công xưởng lớn nhất hiện nay của Trung Quốc rồi!” “Nếu tính giá đất thấp nhất là 300 bạc/1 mẫu, mua hết cũng mất 4,5 triệu rồi” Lấy đâu ra tiền chứ? Tần Bắc Dương dõng dạc nói: “Mọi người không cần phải phiền não, tôi sẽ cấp toàn bộ vốn!” “Anh? Bắc Dương, anh lấy đâu ra tiền chứ?” Tiền Khoa đánh giá Tần Bắc Dương, nhìn anh mặc đồ thợ mộ giản dị, gặp nhau còn không ăn nổi bữa cơm ở tiệm, chỉ đành học cổ nhân ăn gió nằm sương, nghèo rớt mùng tơi. “Xin mọi người yên tâm, Bắc Dương không làm chuyện gì khuất tất” Tần Bắc Dương trước khi xuống núi đã lấy 1% của số 500 tấn vàng trong tay A U, là năm tấn vàng, bí mật chuyển đến Tây An, gửi vào mấy ngân hàng, đủ làm vốn khởi động mở công xưởng. “Sớm ký kết giấy tờ nhà đất, ngày đó là có tiền trả” Tần Bắc Dương hào phóng giống mấy tên nhà giàu mời ăn bữa cơm. “Dạo này cổ phiếu Thượng Hải rớt giá, có người còn muốn tôi đi thu gom đó!” Nói tới đây, Tiểu Quận vương nhắc nhở: “Suýt quên mất, công xưởng tên gì?” Tần Bắc Dương như đã có dự tính, Lão Kim lấy giấy bút ra, mài mực cho chủ nhân, viết một dòng chữ lớn cho cậy, còn là kiểu Chương Thảo của “Hoàng Nhĩ thiếp” trong mộ của Lục Cơ. Công ty thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công. “Mặc Giả” chính là môn đồ của Mặc Tử thời Xuân Thu Chiến Quốc, chính là hiệp khách “Dùng sức mạnh vi phạm pháp luật”, nhưng vẫn là người thợ thủ công tài nghệ điêu luyện. “Thiên Công” một từ hai nghĩa, vừa là đồ của trời, cũng là thiết bị bay trên trời, thậm chí còn có nghĩa là định mệnh. Đêm nay, gió tuyết ở Phố Đông rất lớn… Trước tiết xuân năm 1922, sau vài lần thảo luận và trả giá, Tần Bắc Dương đã trả bốn triệu bạc để mua mảnh đất 1500 mẫu ở Lục Di Chủy. Anh cùng Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa hoàn thành bản vẽ công xưởng, công xưởng cấp thế giới 1500 mẫu đất, giống như một con quái vật thời tiền sử sống lại trên giấy. Tranh thủ mua lúc giá đất đang rẻ, chờ tới khi công xưởng đi vào vận hành rồi, chỉ e giá cả còn tăng gấp bội. Anh đăng ký một công ty tên là Núi Thái Bạch ở Tô giới Công cộng Thượng Hải. Gồm hai cổ đông là Tần Bắc Dương và Hồng Thiên U, vốn 10 triệu, vốn do A U đổi vàng cung cấp. Núi Thái Bạch nắm 70% cổ phần thành lập công ty “Thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công”, Chủ tịch Tần Bắc Dương. Tiền Khoa nhậm chức Tổng giám đốc. Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi nhậm chức phó Giám đốc. Lý Hưng Thịnh đảm nhiệm thức vụ tổ trưởng nghiên cứu khoa học. Tổ trưởng kiến trúc sư kiêm phi công bay thử Giuseppe Caproni. Họ cùng chia nhau số cổ phần còn lại. Nhưng nếu công xưởng thực sự đi vào vận hành thì vẫn còn thiếu một thứ quan trọng. Mười lăm tháng Giêng, vết bỏng của Tần Bắc Dương đã lành. Anh tới Hồng Khẩu, “Núi Đạt Ma trên biển” của nhà Âu Dương. Cả căn nhà bị cướp sạch như mộ cổ. Dưới tiết trời âm u, anh sờ được một viên đá bị cháy đen thui, vành mắt ươn ướt, Cửu Sắc cũng kêu lên. “Đi thôi!” Tần Bắc Dương ra lệnh, nhảy lên con hãn huyết mã U Thần. Lão Kim cưỡi con ngựa đực màu hạt dẻ, Trung Sơn cưỡi con ngựa cái ô truy. Ba người, ba ngựa, một thú từ biệt Thượng Hải đi về phía Bắc ngàn dặm xa. Mọi việc đã sẵn sàng chỉ thiếu nhân lực. Thiết bị bay thú trấn mộ quan trọng nhất là vật liệu, không phỉa sắt thép, động cơ và linh kiện mà còn là linh thạch – tim của thú trấn mộ. Chỉ e có móc tất cả tim của thú trấn mộ bị giam trên núi Thái Bạch, cũng không đủ nhét kẽ răng cho công xưởng. Chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó là nguồn linh thạch cất giấu trong tự nhiên giống như mỗi lần tạo ra thú trấn mộ mới. Linh thạch là loại đá điên rồ nhất thế giới, vừa có thể giữ được động lực máy của thú trấn mộ tới vài ngàn năm, vừa có thể thiêu đốt hết vài năm tuổi thọ của con người, ví dụ như tế bào ung thư trong người Tần Bắc Dương. Loại đá điên rồ này ở đâu sản xuất ra nhỉ? Tần Bắc Dương nhớ tới một nơi. Tần Bắc Dương đã đích thân trải qua hai lần chế tạo thú trấn mộ. Lần đầu năm mười tuổi, cùng chế tạo thú trấn mộ cho Hoàng đế Quang Tự với cha, từ Thanh Tây Lăng xuất phát tới núi Thái Hành, phát hiện một hang động dưới viên đá nham thạch cực lớn ở khe núi, tìm thấy một viên linh thạch lớn. Lần thứ hai là năm 16 tuổi, ông Tần chế tạo thú trấn mộ cho Viên Thế Khải, lấy ở trong hang linh thạch trên núi Thái Hành. Mùa xuân năm 11 Dân Quốc, năm 1922. Anh đi từ Thượng Hải, cưỡi hãn huyết mã U Thần, dẫn Lão Kim, Trung Sơn và Cửu Sắc. Đoàn người Bắc tiến, đi qua sông Trường Giang và Hoàng Giang, đến tình Trực Lệ đồng bằng Hoa Bắc, đi qua huyện Dị của phủ Bảo Định, qua Thanh Tây lăng vào núi Thái Hành. Đây là con đường năm xưa anh đi cùng cha Tần Hải Quan. Hơn mười năm trôi qua, nhưng đến cả những vật tham chiếu ở cửa núi đều vẫn rõ ràng như cũ. Nơi có linh thạch là nơi có long mạch vượng nhất. Lão Kim cũng có nghe nói về điều này: “Trong núi này vẫn giấu rất nhiều khoáng sản, không ít thợ mỏ đến đây đào vàng bạc đồng thiếc, nhưng không có ai tìm linh thạch. Một là vì linh thạch cực hiếm, cầu mà không thấy. Hai là vì linh thạch có hại cho sức khỏe con người, người bình thường không dễ chạm vào” “Nếu là người chết thì cũng không phải sợ nữa!” Tần Bắc Dương ám chỉ mình, rồi nhìn Cửu Sắc. Trong bụng con thú trấn mộ này có mấy viên linh thạch liền. “Ngươi cũng thế đấy! Đồ tham ăn linh thạch!”