← Quay lại trang sách

Chương 32-1 Đá điên (1)

Trời đã tối, ba người đốt lửa. Tần Bắc Dương dùng nỏ săn một con hoẵng rồi lột da nướng. Thiếu niên Trung Sơn miệng đầy dầu bóng nhẫy, chỉ có Cửu Sắc dùng ánh mắt chán ghét nhìn họCơm nước no nê, Lão Kim ôm quyền nói: “Chủ nhân, chuyến đi đến Thượng Hải lần này đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Công ty thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công đúng là nhìn xa trông rộng…” “Lão Kim, ông đừng có nịnh nọt nữa, có gì cứ nói thẳng đi!” Tuy núi Thái Bạch là thế ngoại đào viên nhưng cũng nhiễm không ít thói hư tật xấu ở bên ngoài, ví dụ như a dua nịnh nọt, Lão Kim cũng không phải ngoại lệ. “Chủ nhân, tôi nghĩ chuyện công xưởng chế tạo thú trấn mộ không giống chuyện thích khách làm, giống như Liên minh thợ thủ công hơn!” Tần Bắc Dương ngẩn ra, trước đây đã xem thường Lão Kim. Ông ta chỉ nhìn một cái đã thấu tâm tư mình, đó cũng là bí mật không thể nói. Thủ lĩnh Liên minh thích khách trên danh nghĩa, người thừa kế Assasim, là hội viên sơ cấp của Liên minh thợ thủ công. Nếu bí mật này truyền ra ngoài, anh chẳng phải sẽ trở thành kẻ tráo trở bắt cá hai tay sao? Dù là Liên minh thích khách hay Liên minh thợ thủ công, người người đều muốn giết. Anh nhìn xuống biểu tượng “Kim tự tháp một mắt” trên chiếc nỏ. “Lão Kim, núi Thái Bạch dùng bốn năm, hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng để phục chế lại địa cung Tần Thủy Hoàng, giam giữ hơn trăm con thú trấn mộ. Các người phạm trọng tội, giết người vô số, còn phản nghịch với quân phiệt Bắc Dương để lấy quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, chỉ để mở Càn lăng của Võ Tắc Thiên à? Thú trấn mộ thiên tử hư vô mịt mờ? Bí mật vô tận? Con người luôn làm những chuyện không tưởng vì một chấp niệm” “Chủ nhân, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi” Tần Bắc Dương cứng họng, đành nói thẳng: “Lão Kim, tôi muốn cải cách núi Thái Bạch, ông ủng hộ tôi chứ?” “Ngài là chủ nhân, lời của ngài là thánh chỉ, Lão Kim và Trung Sơn sao có thể không theo” “Nếu đã thế, tôi nói trước về chuyện tư. Mọi người đều biết tôi vốn là truyền nhân của tộc thợ mộ Tần thị. Tôi ghét nhất là cải tạo thú trấn mộ, thú trấn mộ mà gia tộc chúng tôi tạo ra chỉ để bảo vệ mộ chủ chứ không phải để chém giết nhau trên chiến trường, cũng không phải làm vật triển lãm trong bảo tàng, càng không phải cái cây tiền cho thương nhân. Nhưng vì sao tôi muốn làm công xưởng thú trấn mộ? Vì bây giờ đã là thế kỷ 20 rồi, Trung Quốc không còn Hoàng đế nữa, cũng không có những lăng mộ vĩ đại nữa, nhưng tôi không thể để nghề của tộc thợ mộ bị đoạn tuyệt nên mới nghĩ đến cách mở công xưởng để kéo dài kỹ thuật cổ xưa” “Chủ nhân, ngài không sợ kỹ thuật của tổ tiên ba ngàn năm trước bị ăn cắp sao? Đây là đại kỵ của nghề thủ công mà” Tần Bắc Dương nói ra những lời chân thành từ sâu trong lòng: “Vì những cấm kỵ này nên rất nhiều kỹ thuật vĩ đại của Trung Quốc mới thị thất truyền, thật tiếc nuối! Người Trung Quốc không có kỹ thuật cao siêu như thú trấn mộ, sẽ không thể phát triển vươn tới văn minh công nghiệp và khoa học kỹ thuật được” “Chủ nhân, Lão Kim bội phục! Bội phục! Ngài đúng là vì nghĩa quên thân!” “Nịnh thì được nhưng đừng nhắc tới bốn chữ “Vì nghĩa quên thân” nữa. Tôi không chịu được!” Tần Bắc Dương nghĩ con người Lão Kim cũng tốt, chỉ bị lây một chút thói xấu bợ đỡ thôi. “Còn về việc công, Liên minh thợ thủ công luôn tìm bí mật thú trấn mộ, vì thế mà quyết sống chết với Liên minh thích khách. Nếu chúng ta không làm công xưởng thú trấn mộ, sớm muộn gì Liên minh thợ thủ công cũng sẽ có bước đi này. Đến khi đó, chúng ta chỉ có ngồi chờ chết thôi” “Chủ nhân, sao tôi nghe thấy quen quen… A Hải cũng từng nói giống thế” Lão Kim thẳng thắn thế, chẳng lẽ Tần Bắc Dương lại nói “Anh hùng gặp được đồng bọn” sao? “Đừng nhắc tới tên của thứ phản đồ đó trước mặt tôi! Trừ khi ông có thể đem đầu hắn tới đây!” Tần Bắc Dương giảm nhẹ căng thẳng. “Tôi có kế hoạch của tôi! Thế cuộc thế giới, chúng ta không thể làm trái ý trời, chỉ có thể thuận theo đó mà làm thôi!” “Vâng! Lão Kim tội đáng muôn chết! Sao có thể lấy sự ngu độn của mình so sánh với tài trí của chủ nhân người chứ!” Tần Bắc Dương không tin những lời đó, cứ cảm thấy Lão Kim đang nói ngược. Anh chui vào lều, để Cửu Sắc canh lửa, tránh đêm gặp phải dã thú. Ngày hôm sau, họ tiếp tục tìm linh thạch ở núi Thái Hành, Tần Bắc Dương càng tới gần hơn với những ký ức thời niên thiếu. Đi vào một thung lũng hẹp, nghe tiếng tuyết tan chảy trong khe núi, quả nhiên nhìn thấy phế tích của lăng mộ Viên Thế Khải, năm đó bị quân của Trương Huân cho nổ, chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát hoang tàn. Bên cạnh con suối trong vắt có một viên nham thạch cực lớn, như con mãnh thú đang ẩn nấp để uống nước. Cùng với cái nóng từ chân cuộn lên không ngừng của viên ngọc ấm Hòa Điền, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc cũng ngày càng kích động. Tần Bắc Dương nhìn bốn phía xung quanh, long mạch dồi dào tụ lại cho tới cục nham thạch lớn ở trước mặt. Nó đây rồi! Tần Bắc Dương tìm thấy khe hở đá năm đó. Anh bảo Lão Kim và Trung Sơn ở bên ngoài, còn anh lấy cuốc cùng đào xuống với Cửu Sắc. Buộc dây thừng ở eo, nếu có chuyện gì sơ sẩy, Lão Kim cũng có thể vào cứu kịp. Lửa lưu ly của Cửu Sắc chiếu sáng bên trong khe núi tối tăm, năng lượng dồi dào của linh thạch làm ruột gan như muốn đứt từng khúc. Bụng Cửu Sắc có rất nhiều linh thạch, ánh mắt nó phát ra ánh sáng thèm thuồng.