Chương 36 Huyết chiến Cửu Long
Cửu Long trạiTần Bắc Dương bò lên mái nhà. Mặt trăng giấu trong mây, bờ Sư Tử Sơn bên này và Thái Bình Sơn bên kia đều rơi vào tăm tối, chỉ có Cửu Long thành dưới chân là bị đèn đuốc bao vây. Mấy nghìn cảnh sát Hong Kong, toàn bộ trú quân vũ trang đầy đủ, binh lính Ấn Độ quấn khăn trên đầu đang tấn công vào thành. Toà thành này chẳng phải thuộc lãnh thổ Trung Hoa sao? Lãnh đạo Cảng Anh tại sao muốn tiến vào? Cư dân trong thành lấy ra vũ khí, chuẩn bị ngăn cản, sợ khu ổ chuột của mình bị họ cưỡng ép dỡ bỏ. Ngoài thành vang tiếng loa lớn, đầu tiên là cảnh sát trưởng người Hoa nói bằng tiếng Quảng; cảnh sát trưởng người Anh nói tiếng Anh, Tần Bắc Dương học tiếng Anh ở Nhật Bản cũng chỉ nghe hiểu đại khái, trong đó có mấy từ như “bắt”, “tù trốn trại”; cuối cùng cảnh sát trưởng người Hoa còn nói giọng Sơn Đông. Hoá ra cảnh sát Hong Kong còn có danh “Sơn Đông”, chiêu mộ từ thuộc địa Uy Hải vệ, Đặc khu trưởng Hong Kong Lương Chấn Anh sau này chính là hậu duệ của đội cảnh sát Uy Hải vệ. Mẹ đẻ Tần Bắc Dương là người Uy Hải, Sơn Đông, thuở nhỏ anh từng học qua tiếng Sơn Đông với cha, thôn Lạc Đà, Tây Giao, Bắc Kinh cũng có người bán bánh nướng là người Sơn Đông, anh liền nghe hiểu lời nói của cảnh sát trưởng – lần hành động này không phải cưỡng ép di dời, toàn thể cư dân Cửu Long trại đều đi ra ngoài, cảnh sát muốn lùng bắt tội phạm truy nã, tội phạm vô cùng hung ác, kẻ bao che lập tức bị bắt khởi tố. Cửu Long trại không ai quản lý, cuối cùng lại bị lãnh đạo Cảng Anh quản một lần, còn bất chấp xâm phạm chủ quyền Trung Hoa, dẫn đến khả năng xảy ra tranh chấp ngoại giao. Người Anh khua chiêng gõ mõ như thể thế chiến bùng nổ, rốt cuộc kẻ bị truy nã như thế nào? Lão Kim xuất hiện, cả người toàn mùi rượu và son phấn, lảo đảo vọt tới cạnh Tần Bắc Dương, quỳ xuống nói: “Chủ nhân, bọn rác rưởi này tới bắt tôi!” “Bởi vì… vụ ám sát phủ Tổng đốc năm Tân Hợi ư?” “Mẹ nó! Đã qua hơn 11 năm, bọn người Anh này vẫn còn nhớ rõ! Tôi cứ tưởng các anh em hội Tam Hợp đều lòng son dạ sắt, nào ngờ thói đời thay đổi! Đám cháu trai này vì tiền thưởng dám bán rẻ Lão Kim ta đây!” “Sao ông biết bọn họ bán rẻ ông?” “Vừa rồi hai con ranh Nhật Bản đó hạ thuốc mê trên giường! May mà Lão Kim tôi vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, dừng cương trước bờ vực, không bị sắc mê tâm hồn mới xông ra trùng vây! Bằng không cái đầu nhỏ suýt thì hại chết cái đầu to rồi!” Tần Bắc Dương cười lạnh. Thiên Quốc dù kỷ cương nghiêm minh, cấm dục và khổ tu, nhưng không thể ngăn cản thủ hạ trong khi “vào nam ra bắc” thanh sắc khuyển mã phóng túng dục vọng, có thể thấy núi Thái Bạch được xưng “lòng người kiên cố” cũng chỉ đến thế. “Giờ phải làm thế nào?” Trung Sơn dù gì vẫn là thiếu niên, chân run lẩy bẩy: “Đã có kẻ bán đứng, ắt có nội gian, dẫn quỷ Anh tới bắt chúng ta.” Còn chưa dứt lời, vô số quân cảnh xông vào Cửu Long trại, dẫn toàn bộ cư dân người Hoa đi ra, đoạt vũ khí và hàng cấm, nhìn tranh trên lệnh truy nã lần lượt tìm tòi. Có cả chó nghiệp vụ. Cho dù phòng và hành lang trong khu ổ chuột rắc rối như mạng nhện, lại ngoằn nghèo như mê cung vào mộ, nhưng cảnh sát không bỏ quan từng gian phòng, chuẩn bị bò tới chỗ cao Cửu Long trại. “Mấy người chuẩn bị xong chưa?” Tần Bắc Dương chỉ vào tường thành cách trăm bước, Lão Kim nhíu mày: “Chủ nhân, ý ngài là chúng ta phải nhảy qua?” “Đạo thích khách có khinh công, chẳng lẽ mấy người chưa từng học?” “Nhưng khoảng cách này xa quá đi? Vượt gấp đôi giới hạn khinh công cao nhất!” “Cho mấy cây sào này!” Tần Bắc Dương rút ba cây gậy trúc từ nóc nhà xuống: “Lấy này làm đò, chia ra nhảy hai lần, có thể tới chỗ tường thành!” Lão Kim cầm cây gậy trúc phơi quần áo khua khoắng, chiều dài chừng hơn 3m. “Đừng do dự! Cửu Sắc nhảy trước!” Tần Bắc Dương và thú trấn mộ nhỏ không cần ngôn ngữ cũng ngầm hiểu ý nhau. Cửu Sắc hoá thân thú trấn mộ ấu kỳ lân tức khắc tung người nhảy, từ đỉnh cao nhất Cửu Long trại lao xuống mặt đất nơi quân cảnh tập trung. Hoả kỳ lân lao vào đêm đen. Quân đội Anh còn tưởng đạn pháo tập kích, sôi nổi né tránh, trong thành đại loạn. Cửu Sắc vững vàng đặt chân xuống đất, như con mèo hoang nhảy xuống từ nóc nhà, đuôi nhọn còn dắt theo ngọn lửa. Cảnh sát bấy giờ mới chú ý tới đây là một loại động vật kỳ quái. Chó nghiệp vụ sủa inh ỏi xông lên, Cửu Sắc trợn đôi mắt xanh lục, cổ họng rít lên tiếng trầm thấp. Trong cơ thể nó tập hợp sức mạnh vài miếng linh thạch của các thú trấn mộ ác long Đông Hải, Đồng nam Đồng nữ, Nữ Thần Đầu Chim Ưng, Ngọc Long Hồng Sơn, Hãn Huyết Bảo Mã…. Lưng chó chăn cừu Đức xèo xèo tiếng kêu như chuột, kêu thảm thiết chạy nháo nhào, khiến cảnh sát Hong Kong vỡ trận. Quân Sikhs Ấn Độ đeo khăn trùm đầu nổ súng về phía Cửu Sắc, thú trấn mộ ấu kỳ lân phun lửa lưu ly, nhẹ nhàng vòng qua cảnh sát người Hoa, chạy tới phía lính Anh và Ấn. Cửu Long trại biến thành địa ngục trần gian… Trên nóc nhà cao nhất, thừa cơ đại loạn, Tần Bắc Dương thi triển khinh công “đạo thích khách”, tay cầm gậy phơi quần áo, bay ra hơn chục trượng. Lưng anh còn đeo Đường đao ba thước, nỏ chữ thập, xẻng Lạc Dương. Anh chống gậy trúc xuống đất, giống sào nhảy trong đại hội thể thao Olympic, một lần nữa lấy đà, lại bay tiếp mấy chục trượng, rơi xuống tường thành Cửu Long trại. Trung Sơn là thiếu niên lang, dáng điệu uyển chuyển, cũng khá giỏi “đạo thích khách”, rập khuôn, thi triển khinh công, cộng thêm cây gậy trúc tiếp sức, miễn cưỡng trèo lên tường thành. Cân nặng của Lão Kim thành vấn đề lớn, trên vai còn mang theo hành lý và cuốc thợ mỏ. Cảnh sát Hong Kong đã bò lên nóc nhà, mà ông ta chính là tội phạm mà lãnh đạo Cảng Anh treo giải thưởng trăm nghìn bảng, đành phải tung người nhảy. Lão Kim dùng cả người mưu mẹo, gậy trúc chỉ tới được một phần ba. Cửu Sắc nhanh chóng tiến lên, lấy lưng đỡ gậy trúc, lại dùng sức hất về phía trước… Lực của thú trấn mộ vô cùng lớn, gậy trúc lại mềm dẻo, giống như nỏ da, biến Lão Kim thành viên đạn lao vào tường thành với hình cong parabol. May mắn Tần Bắc Dương vươn đôi tay đón, bằng không đầu Lão Kim sẽ nở hoa trên tường thành. Kinh hồn chưa định, cảnh sát Hong Kong phát hiện bọn họ đứng trên tường thành. Cửu Sắc trực tiếp đâm sừng hươu vào tường thành, đâm ra một lỗ thủng to. Dù sao bức tường này thấp bé cũ nát, hơn 20 năm không có ai giữ gìn, rất nhiều gạch bị dỡ xuống xây khu ổ chuột, yếu ớt không chịu được một đòn. Tần Bắc Dương nhảy xuống, vừa vặn cưỡi lên lưng Cửu Sắc. Mới đi vài bước lại phát hiện không đường để đi. Trước có biển rộng đen như mực, sau có lãnh đạo Cảng Anh truy đuổi. Anh giơ nỏ chữ thập lên, chuẩn bị quyết chiến. Lão Kim nói năng đầy nghĩa khí: “Chủ nhân, đây là hoạ của tôi, để tôi tự gánh vác. Ngài và Trung Sơn, Cửu Sắc đi trước, tôi cản phía sau, cho dù bị súng bắn chết cũng sẽ không liên lụy tới ngài.” “Sao tôi có thể bỏ đồng đội mà đi?” Tần Bắc Dương hào khí ngút trời, Trung Sơn bỗng chỉ ánh đèn bên dòng nước: “Hình như có chiếc thuyền!” Một chiếc thuyền buồm nhỏ, ở giữa có mui, đuôi thuyền hơi nhếch lên cao, thân thuyền hẹp dài, thích hợp ra biển. Mọi người đều nhảy lên. Trên thuyền chỉ có một ông già, một thiếu nữ, Lão Kim rút con dao găm ra đè lên trên cổ ông già, ép ông ta nhanh chóng lái thuyền ra biển. Tần Bắc Dương và Trung Sơn cùng chèo thuyền, ánh trăng cũng bị mây đen nuốt chửng. Đến giữa cảng Victoria mới giương buồm cứng kiểu Hoa. Cửu Sắc không biết mệt, đôi mắt xanh lục nhìn vào hai bên bờ, chỉ có bóng hình Thái Bình sơn lờ mờ. Lão Kim ném cho nhà đò 50 đại dương. Ông già đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cho rằng trên trời rơi xuống thần tài, thành thạo điều khiển buồm, vòng qua góc tây Thanh Châu, xuyên qua eo biển Tây Bác Liêu nằm giữa Nam Nha đảo và Đại Tự Sơn.