← Quay lại trang sách

Chương 37 Biển Cô độc than cô độc

(*Tiêu đề chương trích từ bài thơ “Qua biển Cô độc” của Văn Thiên Tường)S áng sớm, mặt biển nhô lên vầng mặt trời, đảo Hong Kong ở phía sau lưng, bên phải là đảo Châu tập trung thuyền đánh cá. Lão Kim tán gẫu lắp bắp tiếng Quảng với nhà đò, mới biết ông già và thiếu nữ là hai ông cháu. Năm ngoái cha mẹ cô bé ra biển, bị tàu chiến Anh đánh đắm thuyền, vùi thân bụng cá ở cảng Victoria, chỉ bồi thưởng vẻn vẹn mỗi người 10 đại dương. Vốn dĩ ở thuộc địa Hong Kong, tính mạng không ngang giá, mạng người Hoa chính là không đáng giá như vậy. Cô bé giúp ông lái thuyền, làn da rám nắng đen nhẻm. Duyên hải Quảng Đông có rất nhiều hộ thuyền như vậy, cả đời ở trên thuyền, nhà cũng ở trên thuyền, giống dân du mục trên biển. Tới thế kỷ 21, Hong Kong, Sài Gòn vẫn có khu nhà thuyền. Nhà thuyền là hậu duệ của người Việt cổ, sùng bái hoạ tiết biểu tượng rắn. Lão Kim nói nơi có nhà thuyền thì giao nhân sẽ không còn xa. Tần Bắc Dương chui vào khoang thuyền ngủ một giấc. Buổi trưa tỉnh lại, biển trời mênh mông, anh hỏi nhà thuyền tới nơi nào rồi? Đáp án là: biển Linh Đinh. “Biển Linh Đinh? Biển Cô Độc? “Qua biển Cô Độc” của Văn Thiên Tường ư?” Đèn sách gian lao mộng ước thành, bốn năm thác loạn cuộc giao tranh. “Bông tan theo gió tình non nước, bèo dạt trong mưa cảm phận mình. Trên sóng Linh Đinh chừng lạc lõng, đầu ghềnh Hoàng Khủng nhắc mà kinh. Đời người tự thuở ai không chết, cốt giữ lòng son rọi sử xanh!” Đứng trước đầu thuyền sóng cả, Tần Bắc Dương đọc thuộc lòng bài thơ. “Bãi Hoàng Khủng” chính là bãi nguy hiểm trên Cán Giang, Giang Tây, “biển Cô Độc” chính là biển xanh lam trước mắt này. Tần Bắc Dương nhìn đường chân trời biển Linh Đinh, nhớ tới phận đời lang bạt của anh, chính xác là “bèo dạt trong mưa cảm phận mình”, không biết trải qua bao nhiêu “bãi Hoàng Khủng” và “biển Cô Độc” đây! Mặt biển dần dần xuất hiện chi chít hòn đảo, đó là quần đảo vạn núi của biển Linh Đinh, là vùng biển mà giao nhân ẩn hiện trong truyền thuyết, Tần Bắc Dương hỏi: “Lão Kim, giao nhân rốt cuộc trông như thế nào?” “Chủ nhân, tôi không biết tả thế nào, ngài nhìn tận mắt sẽ biết.” Nhà thuyền đỗ ở một hòn đảo biệt lập. Tần Bắc Dương đặt tay lên che nắng, chỉ thấy trên đảo hoang vu, không hề có dấu hiệu con người. Mặt sau hòn đảo toàn vách núi dựng đứng, bỗng có một hang đá tự nhiên nối liền với mặt biển. Thuyền nhỏ len qua hang hẹp, hoá ra là cảng nhỏ thiên nhiên, quái thạch lởm chởm, gió êm sóng lặng, dưới nước sâu không thấy đáy, một bãi cát trắng. Thời cổ, địa hình này tuyệt đối là sào huyệt của cướp biển, có thể ẩn giấu rất nhiều nhân mã tàu thuyền, lại không bị quan phủ phát hiện, còn có thể tránh bão. Tần Bắc Dương chợt nhớ tới núi Đạt Ma, nhớ tới đôi mắt xanh bóng của Anna, nhớ tới gia tộc cướp biển trên Đông Hải. Mặt trời ngả về Tây, bọn họ thả neo. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc vội vã lên bờ, leo lên tảng đá trên đảo. Khoảng mười ngày không hít thở không khí cổ mộ, lồng ngực anh lại bắt đầu đau đớn. Nhưng đi đâu tìm cổ mộ ở hòn đảo cô độc trên biển này đây? Bất đắc dĩ, anh trở lại nhà thuyền, chịu đựng tế bào ung thư thiêu đốt mà nằm xuống. Cô bé nhà thuyền chu đáo, thấy Tần Bắc Dương khác thường bèn nấu cho anh bát canh cá, hát bài ca ngư dân, cũng thoáng giảm bớt đau đớn. Lão Kim bò vào khoang thuyền: “Chủ nhân, chúc mừng ngài, cô bé này có ý với ngài đấy. Nữ ngư dân đa số phóng khoáng, ngài chớ có khách sáo.” Tần Bắc Dương tức khắc đanh mặt lại. Đêm khuya, trằn trọc, đầu gối sóng cả biển sâu, tựa hồ nghe thấy dưới nước có tiếng hát khoan thai. Tiếng hát than nhẹ như nữ ngư dân, lại như thần chú của nữ yêu mê hoặc biển sâu, như tảo biển dài như làn tóc phụ nữ, quấn chặt quanh cổ… Tần Bắc Dương tỉnh dậy. Cửu Sắc mắt sáng như đuốc. Trên thuyền những người khác đều ngủ say, có lẽ sóng biển dập dềnh cũng có tác dụng thôi miên như chiếc nôi? “Mày có nghe thấy không?” Anh nhỏ giọng hỏi thú trấn mộ nhỏ, Cửu Sắc gật đầu, im lặng bước tới đầu thuyền. Tần Bắc Dương nhẹ tay nhẹ chân theo sau, cả người nằm sấp men theo mạn thuyền, lần theo tiếng hát của mỹ nhân ngư, nhìn thấy mặt nước soi bóng ánh trăng. Nam Hải, đảo biệt lập, vịnh thần bí, và cả người đẹp dưới ánh trăng. Người đẹp để trần, mái tóc dài cuộn sóng, đen thẫm như tảo biển, thả rối sau tấm lưng bóng loáng. Tần Bắc Dương hơi rung động, thiếu nữ nhà thuyền xuống biển bơi ư? Không, da dẻ cô gái đó không trắng muốt như người đẹp trước mặt, vóc người cũng không cân xứng nóng bỏng như thế, còn cả giọng hát cũng bất đồng. Nhưng cô không hát ca dao của con người, mà như tiếng kêu của cá heo. Tần số cá heo là sóng siêu âm khoảng hơn 200-350000 Hz, mà thính giác loại người khoảng 16-20000 Hz, phải có đặc thù kỹ thuật mới có thể nghe thấy tiếng cá heo. Nếu loài người có thể nghe bằng tai, đó là bởi vì cá heo dùng tần số thấp. Chẳng trách trên thuyền những người khác không nghe thấy gì, vẫn đang chìm trong giấc nồng, bao gồm cả ông lão nhà thuyền phiêu bạt trên biển cả đời. Tần Bắc Dương vui mừng, tự hỏi tại sao chỉ mình anh mới có thể nghe thấy? Đúng, thú trấn mộ nhỏ nhất định cũng tương tự. Ánh trắng soi sáng gấp bội, đáy nước như có ánh huỳnh quang, vịnh nhỏ nửa đêm tràn ngập ánh vàng rực rỡ, giống cung pha lê của long vương… Cô gái Nam Hải vẫn ngân nga tiếng cá heo, vảy trên người cô dần toả sáng, đôi bầu ngực cũng có vẩy cá tinh mịn, toả ánh bạc trắng. Dưới cánh tay cô có màng như cánh dơi, khớp xương sống có cánh sắc bén. Chỉ có bụng dưới mềm mại là không có vẩy cá, bóng loáng như da cá heo… Tần Bắc Dương không dám thở mạnh, anh ấn chặt Cửu Sắc, để thú trấn mộ nhỏ không được hành động bất cẩn. Kỳ thực, Cửu Sắc cũng đang ngây ngốc ngắm nhìn dưới ánh trăng. Dù sao là con thú đực, nó cũng giống các thiếu niên, cho dù là nhìn giống loài khác nhau cũng thấy vui sướng hài lòng. Cô gái thoải mái xoay người, lộ ra nửa thân dưới – cô không có hai chân, chỉ có một cái đuôi cá nhỏ! “A!” Cảnh này khiến Tần Bắc Dương không nhịn nổi bật kêu. Đuôi cá đánh tung bọt nước, cô gái nhìn thấy Tần Bắc Dương. Ánh trăng như thoa một lớp son bạc lên gương mặt nàng, mặt mày, sống mũi, môi, cổ mảnh khảnh, hoàn toàn là dáng điệu con gái loài người, 16, 17 tuổi. Dưới phần eo, vị trí mẫn cảm của thiếu nữ quấn quanh sa mỏng trong suốt, mỏng manh như cỏ nước, dường như kéo dài xuống đáy biển. Tần Bắc Dương lần đầu tiên trong thấy mặt cô. Cô không sợ hãi, không hoảng hốt, càng không chạy trốn, mà giơ lên cánh tay giống con người, đôi tay ngọc thon dài không có vảy, vuốt mái tóc dài ướt sũng như tảo biển, tự nhiên buông xuống bộ ngực. Kết hợp với đuôi cá trắng bóng, không hề mang vẻ gợi cảm gợi dục, giống ánh trăng và vịnh nhỏ này, toát ra sức hấp dẫn khó có thể hình dung. Đuôi cá chậm rãi đong đưa, ngọc thể ngang dọc, bồng bềnh mặt biển, cô có đôi mắt lưu ly, thăm thẳm xoáy sâu vào Tần Bắc Dương. Mắt đẹp đảo quanh, trêu chọc lòng người, khiến người ta muốn lao xuống biển, cùng múa với cô. Cửu Sắc cũng trợn mắt há mồm, Tần Bắc Dương ra khỏi mui thuyền, gắng hết sức lực vươn tay phải, sắp sửa chạm tới đầu ngón tay cô. “Dừng lại!” Phía sau vang lên tiếng Lão Kim gầm lên giận dữ.