Chương 38-1 Nước mắt giao nhân (1)
Nửa đêmCô gái vô thức lùi tay lại, mắt lộ sợ hãi, xoay người lẻn xuống đáy biển, chỉ để lại bọt nước lăn tăn. Tần Bắc Dương mò tay xuống làn nước lạnh, đáy lòng buồn bã mất mát: “Là giao nhân ư?” “Chủ nhân, tôi đi vệ sinh, không ngờ giao nhân đến thật?” “Nữ giao nhân?” Lão Kim nuốt nước bọt: “Giao nhân có nam có nữ, trông đúng như vậy!” “Chờ tôi!” Tần Bắc Dương xoa đầu Cửu Sắc, bỏ Đường đao, nỏ chữ thập xuống, cởi quần áo, chỉ chừa một chiếc quần lót. Nước biển phản chiếu ánh trăng, chiếu vào cơ ngực rắn chắc của anh. Anh tự phụ biết bơi, định nhảy xuống biển đuổi theo giao nhân, lại bị Lão Kim tóm chặt cánh tay. “Chủ nhân, nhất định không thể bị cô ta mê hoặc! Truyền thuyết mỹ nhân ngư thích nhất đàn ông trẻ tuổi, một khi nảy sinh tơ tưởng với họ sẽ bị đắm chìm, bị cô ta kéo xuống nước chết chìm, hoặc biến thành tế phẩm hiến cho hải thần.” Tần Bắc Dương biết Lão Kim trung thành: “Được, tôi biết rồi! Nhưng đừng quên, Lão Kim, chúng ta lần này đi phía nam làm gì? Giao nhân tự mình đưa tới cửa rồi còn gì.” “Chủ nhân, tôi lớn lên ở Tây Bắc, không giỏi bơi, không xuống biển được. Lần trước đi săn thành công là vì tôi bỏ nhiều tiền thuê ngư dân giỏi lặn.” Lão Kim dứt lời bèn rút một thanh ngư đao sắc bén, dài hơn một thước: “Lấy cái này ứng phó cô ta!” “Ông có tâm!” Tần Bắc Dương nhận thanh đao, ngậm vào trong miệng, hít sâu, để lá phổi toàn khối u cũng tràn ngập khí oxi, tung người nhảy xuống biển. Lão Kim và Trung Sơn thả dây thừng và đèn mỏ không thấm nước xuống nước, để chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào dưới đáy biển. Truy kích giao nhân. Nước biển phương Nam dịu dàng, mơn trớn từng tấc da thịt Tần Bắc Dương, không lạnh buốt như ở Bắc Cực, lại thêm xuân hạ đan xen, dù sau nửa đêm vẫn còn lưu lại độ nóng của mặt trời ban ngày, cơ thể người vẫn chịu đựng được. Bất luận “đạo thích khách” hay “đạo địa cung”, mấy năm nay nhờ thường xuyên luyện công, Tần Bắc Dương nín thở được rất lâu, rất có ích cho lặn biển. Trong lòng anh biết đúng mực, biết bản thân còn có thể lặn xuống mấy chục mét nữa. Anh tưởng tượng bản thân thành một giao nhân, đuổi theo ánh sáng lặn xuống. Ánh sáng của giao nhân chính là tấm sa mỏng quấn quanh hông cô gái, có thể phản chiếu ánh sáng cho dù là yếu ớt nhất, có lẽ đó cũng là “giao tiêu” hiếm thấy trên đời. Tần Bắc Dương thấy rõ toàn thân cô gái, mỹ nhân ngư bơi lợi giữa đáy biển, thân thể dài nhỏ như bình nước, đuôi cá tách ra dòng nước, làn tóc dài như tảo biển. Anh cần phải bắt được cô ta! Nhưng không thể bị cô mê hoặc! Phải giữ ý chí sắt đá, thật khó. Nhìn nữ giao nhân len lỏi giữa đáy biển, Tần Bắc Dương bỗng tự dưng nhớ tới “Bờ lau bụi lách xanh xanh, la đà mọc trắng, đã thành giá sương. Người đi sông nước mênh mang, ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo. Sông sâu nước xiết khó chèo, tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi. Ngược xuôi ta chẳng kịp người, giữa dòng thanh thả kìa ai một chèo.”. Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo, cuối cùng anh cũng trải nghiệm rồi! Tần Bắc Dương bắt được cánh tay cô gái, làn da lạnh buốt, vùng vẫy quyết liệt như cá mắc cạn. Cô nhìn xoáy vào anh, đôi mắt, gương mặt đó khiến đối phương không thể bỏ chạy. Đang lúc anh ngây ngẩn, cô hôn lên môi anh. Khoé miệng cô nhoẻn nụ cười khó đoán. Cô hít sâu, dường như mạnh như ống bơm, muốn hút hết toàn bộ khí ô xi ra khỏi lá phổi anh. Bên má mỹ nhân ngư có mấy rãnh nứt, đại khái chính là mang cá? Có lẽ giao nhân có hai hệ hô hấp, có thể hô hấp bằng phổi trong nước, cũng có thể hô hấp bằng màng. Cho nên, cô ta có thể hôn anh mãi, mà tính mạng anh chỉ còn lại vài giây. Tần Bắc Dương móc đao, đè lên cổ mỹ nhân ngư. Không cần giải thích bằng ngôn ngữ, ánh mắt và con dao tỏ rõ hết thảy – hoặc tiếp tục hôn sâu dưới đáy biển, hoặc tức khắc cắt đứt cổ họng cô, cùng chết. Cô nhìn anh, ánh mắt hơi ai oán, nhưng vẻ mặt anh quyết liệt. Khi mỹ nhân ngư nhìn thấy bớt sừng hươu sau cổ Tần Bắc Dương, giống ngọn lửa đang dâng lên, ánh mắt cô bỗng thay đổi tế nhị… Cô vẫy đuôi nổi lên. Hơi thở Tần Bắc Dương đã cạn kiệt, còn phải cầm đao, cũng không bơi được, đành ôm eo cô gái, dán chật người lên mới tránh rơi xuống vực sâu đáy biển. Cảm giác ôm giao nhân giống như ôm thi thể xử nữ lạnh buốt. Nước biển chuẩn bị tràn vào miệng mũi Tần Bắc Dương, giao nhân mang anh trồi lên mặt nước. Hít thở… Hít thở…. Hít thở… Giao nhân vừa thoát khỏi anh liền định lẻn xuống biển, nhưng bị bóp chặt cổ. Tần Bắc Dương sẽ không làm cô chạy thoát, Lão Kim và Trung Sơn cũng tới hỗ trợ, bốn bàn tay bắt được tóc, cánh tay và ngực cô, như đi săn một con cá mập nguy hiểm, vớt lên thuyền đánh cá. Lão Kim định lấy gậy gỗ gõ giao nhân, giống đầu bếp đập cá, lại bị Tần Bắc Dương quát to ngừng lại. Lão Kim đành phải lôi dây thừng trói chặt cô ta lại, giống cái bánh chưng to, ném tới khoang trong, bảo đảm không chạy trốn được. Tần Bắc Dương quỳ bên mạn thuyền thở hồng hộc, suy nghĩ ban nãy thật nguy hiểm – nếu thiếu cảnh giác, để mặc cô ta hôn môi, hút hết oxy trong phổi, hiện tại bản thân chính là một xác chết trôi! Nhưng anh sờ môi, dường như vẫn sót lại mùi giao nhân, bèn khoác thêm quần áo, lảo đảo xông vào trong. Cô gái vẫn đang vùng vẫy trong khoang, Lão Kim cướp sa mỏng bên hông cô, nhẹ như phiến lá cây, mở ra lại có thể bọc lại cả người. Càng hay ở chỗ tấm sa mỏng vừa nãy ở dưới nước, nhưng lên bờ lại không dính ướt, dường như bị mặt trời phơi khô. “Đây chính là tơ rồng gặp nước không ướt trong truyền thuyết?” Tần Bắc Dương cầm tấm sa mỏng, dùng sức xé nhưng không rách, da gân bung ra rồi nhanh chóng trở về nguyên trạng, mặt ngoài bóng loáng như thủy tinh, có thể phản quang dưới đáy biển. Độ mềm dẻo vượt xa bất cứ loại tơ lụa nào, thậm chí còn dẻo hơn bất kỳ vật liệu hoá học thế kỷ 20 nào khác. “Chủ nhân, thứ này thật đáng giá!” “”Sưu thần ký” của Kiền Bảo ghi rằng: Ngoài biển Đông có giao nhân, sinh sống như cá dưới nước, như kỳ tích. Nước mắt có thể biến thành hạt châu. Nói rằng giao nhân giỏi dệt, loại tơ rồng này chính do họ tự tay dệt lấy, không biết dùng nguyên liệu gì, chỉ biết khẳng định không phải tơ tằm!” “Không biết chừng bắt nguồn từ thứ gì đó trên người cô ta.” Lão Kim vuốt ve mái tóc dài của cô, soi thân thể toàn vảy, khiến cô ta dựng đôi mày lá liễu, giận dữ suýt thì cắn vào tay ông ta. “Ngoan nào! Tính tình cũng đanh đá gớm!” “”Thái Bình quảng ký” chép rằng, giao nhân cao năm sáu thước, hình dáng giống người, khuôn mặt, miệng mũi, ngón tay, đầu đều giống phụ nữ xinh đẹp. Tóc dài như đuôi ngựa. Giống đực và giống cái như nhau, gần biển bắt được nhiều, nuôi nhốt trong ao. Lúc giao hợp không khác con người, cũng không tổn thương tới con người.” Lão Kim tiếp tục nhìn nữ giao nhân: “Quan trọng là hai câu cuối – kẻ goá vợ goá chồng thường bắt bọn họ nuôi trong ao, coi như tiểu thiếp hoặc trai lơ đêm đêm hoan hảo!” Đặt ở thế giới hiện đại chính là “nô lệ tình dục”. “Lão Kim! Sao ông dám nói những lời dâm tà này!” “Thuộc hạ đáng chết! Có điều, toàn thân giao nhân đều là bảo bối, chẳng hạn như cái này…” Lão Kim đột nhiên cho cô ta một bạt tai, ông ta vốn có nội lực mới có thể chế ngự được thú trấn mộ, một bàn tay vỗ mạnh, khiến nữ giao nhân hằn vết đỏ. “Ông làm gì vậy?” “Chủ nhân, giao nhân không phải con người, chỉ là động vật sống dưới biển, không khác gì so với cá mập, cá heo thậm chí là rùa biển, ngài nhất định không được coi cô ta là con người. Bằng không ban nãy ngài cũng không gặp nguy hiểm như vậy!” Lão Kim lại cho cô ta một cái tát: “Thứ đáng giá nhất trên người giao nhân – chính là nước mắt của cô ta!”