← Quay lại trang sách

Chương 38-2 Nước mắt giao nhân (2)

“Viên nguyệt minh châu ở Thượng Hải có nước mắt?”“Không sai, đây chính là “giao châu”, có giá trị hơn bất cứ loại châu ngọc nào trong thiên nhiên” Lão Kim vừa giữ chặt nữ giao nhân, vừa bóp mạnh ở rốn cô ấy – điểm yếu nhất trên người giao nhân. “Hai nghìn năm qua, ngư dân bản địa bắt giao nhân xong đều áp dụng chiêu này!” Mấy cụ già bên cạnh liên tục gật đầu. Đứa cháu gái không chịu được nên che mặt trốn đi. Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng giao nhân hét chói tai. Chỉ anh mới nghe thấy âm thanh này, như sóng siêu âm của cá heo dưới đáy biển vậy – âm thanh kéo dài liên miên xuyên qua cả xương sọ, truyền vào tận óc. Thú trấn mộ Cửu Sắc cũng nghe được. Đôi mắt lưu ly của nó ánh lên vẻ đau lòng, nó cảm nhận được nỗi đau của giao nhân. Giao nhân kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, những âm thanh dồn dập theo ngọn sóng. Tim Tần Bắc Dương cảm thấy không chịu nổi. Anh chắc chắn nếu đám lão Kim nghe được âm thanh này thì cũng không thể ra tay được! Cuối cùng, khóe mắt đỏ ửng của nữ giao nhân cũng tiết ra một chất lỏng trong suốt. Giọt nước mắt đầu tiên vừa rơi ra khỏi viền mắt, chạm vào không khí đã cố định lại, biến thành viên ngọc trong suốt. Ánh đèn bão trên thuyền mờ ảo nhưng viên “giao châu” lại tỏa sáng chói lọi. Lão Kim vội vàng đưa tay ra đỡ. Lòng bàn tay của ông đã quen việc đào mộ, chai sần dày dặn nên không bị giao châu làm bỏng! Viên thứ hai, viên thứ ba… cứ thế lần lượt rơi xuống… Giao nhân không chỉ cảm thấy cơ thể mình đau đớn mà còn bi thương vì cái chết sắp đến. Thanh xuân tươi đẹp của người con gái biển Nam Hải cuối cùng cũng có kết thúc là mỡ giao nhân ở địa cung Tần Thủy Hoàng! Đừng nói về nước mắt, chỉ có mỗi Tần Bắc Dương nghe được tiếng rên rỉ của giao nhân này. Đêm nay lão Kim kiếm bộn. Nữ giao nhân khóc liên tiếp ra mười chín hạt nước mắt, ngưng đọng thành giao châu to bằng viên đạn, sáng rực trong khoang thuyền. Dường như sao sa đầy trời nơi này đều đã rơi xuống đây. Giao nhân đau khổ đến độ không khóc được nữa. Dù sao giao châu cũng là thứ quý hiếm không phải cứ khóc là ra. Tuyến lệ này cũng cần phải nghỉ một thời gian, có lẽ không chỉ vài ngày mà là vài tháng? Để kiểm tra giá trị của giao châu, lão Kim thổi tắt hết đèn trên thuyền, đóng kín cửa bốn phía trong phòng để ánh trăng không soi vào được. Quả nhiên, trong môi trường tối om như địa cung dưới cổ mộ, mười chín viên giao châu vẫn sáng rực rỡ. “Chú Kim, nếu đưa những thứ này vào trong lăng mộ, thậm chí trong miệng của chủ mộ, chúng hoàn toàn có thể thay thế dạ minh châu” Thiếu niên Trung Sơn đang tu hành “địa cung thuyết” với lão Kim, câu nào cũng liên quan đến mộ cổ. “Không sai, đó chính là ý nghĩa của giao châu với chúng ta” Lão Kim bọc mười chín viên giao châu bằng vải tơ lụa, bỏ vào túi chống nước, đưa cho Tần Bắc Dương. “Chúng ta y hệt lũ trộm cắp!” Tuy nói vậy, Tần Bắc Dương vẫn bỏ giao châu vào lồng ngực, dường như chúng giúp lá phổi đỡ đau đớn. “Chủ nhân, đừng quên vì sao chúng ta tới đây?” Bốn bề toàn núi, ánh trăng chiếu lên gương mặt nữ giao nhân. Đôi mắt cô u oán tuyệt vọng, chỉ cầu xin Tần Bắc Dương như chú hươu lọt chân vào bẫy, sắp bị thợ săn lột da. Mỡ giao nhân, tên như ý nghĩa, đến từ xác của giao nhân. Điểm cháy của loại mỡ này rất thấp, một giọt dùng được mấy ngày liền. Nếu có xác giao nhân, ngọn đèn có thể chong 2000 năm không tắt. Điểm đến tốt nhất của bọn họ chính là địa cung Tần Thủy Hoàng, dù đó là thật hay giả thì cũng là mục đích để Tần Bắc Dương và lão Kim đi vạn dặm về phía Nam. Trung Sơn dẫn ông già ra đuôi thuyền. Quá trình giết giao nhân, lấy mỡ được ví von như lấy máu người, còn là kỹ thuật cổ xưa bậc nhất, tốt nhất là không cho nhiều người chứng kiến. Lão Kim lấy dao găm chuôi ngà có nạm hình cầu vồng nối mặt trời, kề vào cổ giao nhân. Ở đó có mang cá, đồng thời cũng có động mạch cổ và khí quản, chỉ cần cứa nhẹ một cái… Đôi mắt nữ giao nhân run rẩy, rên rỉ sóng siêu âm như cá heo, chỉ Tần Bắc Dương và Cửu Sắc nghe được. Anh không thể nhịn được nữa, “Từ từ đã! Lão Kim, đưa cô ta về núi Thái Bạch rồi giết không muộn!” “Chủ nhân, không được. Giao nhân như cá, dù có thể thở bằng phổi nhưng sau khi rời nước chỉ có thể duy trì nhiều nhất một ngày, sau đó cơ thể sẽ bị hoại tử, tróc da, chảy mủ mà chết, hôi thối như cống! Đến lúc đó, xác chết giao nhân không đáng một đồng, không những không chế tạo được mỡ giao nhân mà còn có chất kịch độc, tất cả đều phải chết. Lão Kim miêu tả mà khiến người người sợ hãi. Tần Bắc Dương cúi đầu nhìn giao nhân trước mắt, thật không dám nghĩ tới. “Không còn cách nào khác sao?” “Ồ, đây cũng như bậc thầy đầu bếp nấu ăn vậy, phải chú ý chuyện sống chết! Ai dám phục vụ gà chết ở quán cơm?” Dao găm khua khoắng trong tay lão Kim, vụt qua trước mặt giao nhân, “Phải nhân lúc giao nhân còn sống mà giết, như thế mới có xác chết, lấy được mỡ mà dùng” “Lão Kim, đưa dao găm cho tôi…” Tần Bắc Dương nói, “Tôi tự ra tay!” “Chúc mừng chủ nhân! Chỉ có tự tay giết chóc mới có thể sống sót trong thời loạn, tranh giành thiên hạ!” Tần Bắc Dương nhận dao găm của lão Kim, vung trước mặt giao nhân. Cô ta đau khổ nhưng không chống cự. Có lẽ đây chính là số mệnh của giao nhân. Đôi môi mấp máy không biết nói gì? Hay muốn nguyền rủa anh? Tần Bắc Dương hạ dao, không đâm chết giao nhân mà lại cứa đứt dây thừng. “Chủ nhân! Ngài… ngài đang làm gì thế?” Lão Kim hoảng hốt, Tần Bắc Dương không giận mà uy, “Lão Kim, ông phải nghe tôi!” “Tuân lệnh thưa chủ nhân!” “Chúng ta vì địa cung Tần Thủy Hoàng, còn là thứ đồ giả mà phá hủy bảo vật của thiên hạ, lấy mỡ giao nhân, còn dùng cách tàn nhẫn này là trái với đạo trời!” Lão Kim dè dặt nói, “Còn vận rủi của núi Thái Bạch mà Mạnh Bà đề cập thì sao?” “Tôi không tin thứ mê tín ấy” Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống, nhìn kỹ giao nhân đã được mở trói, “Này! Tôi tên Tần Bắc Dương. Tôi không biết tên cô, cũng không biết cô đã sống bao nhiêu năm, nhưng giờ cô đi được rồi! Giờ là thế kỷ 20, không phải triều Minh, cũng không phải triều Thanh. Con người sẽ không dễ dàng bị các cô hại đâu! Nói ngắn gọn, mời rời xa loài người!” Nữ giao nhân dùng tay leo ra ngoài khoang chứa cá tôm, người đầy chết thương, vảy rơi rụng rất nhiều, còn có vài chỗ chảy máu. Tất cả đều là do lão Kim tra tấn để lấy nước mắt. Cô ta vừa định nhảy xuống thì chợt quay đầu cắn mạnh vào môi Tần Bắc Dương. Đó không phải là nụ hôn hút sự sống, mà là nụ hôn giữa đàn ông và phụ nữ. Vội vàng bất ngờ nhưng lại rung động tâm can. Đây là sự báo ơn vì lòng kích, hay là tình cảm lúc thiên trường địa cửu? Tần Bắc Dương không biết, dù đó cũng có phần giống con người, nhưng tình cảm cảm giác lại không giống với loài người. Khi cô ta định nhảy xuống, thuyền đánh cá rung bần bật. Hình như đã va vào cái gì bên dưới nước? Nhưng nơi này là vịnh nước sâu sóng êm bể lặng, tuyệt đối không có đá ngầm. Sự rung lắc càng lúc càng mạnh, thuyền bị thủng một lỗ lớn, nước tràn vào ào ạt. Thuyền sắp chìm!