Chương 40 Núi Nhai Sơn ở long cung
Trận chiến đầu tiên giữa sừng hươu và bạch tuộc trong lịch sử kết thúc, hai bên lặng lẽ rút luiGiao nhân nữ nắm tay Tần Bắc Dương, vòng qua sừng hươu của Cửu Sắc, bò tới sát rìa địa cung. Nơi này có một hồ nước lớn, có lẽ nối liền với long cung, có nhiều loại cây nhiều màu sắc và các loài cá nhiệt đới kỳ lạ. Cô kéo Tần Bắc Dương vào ao nước xanh biếc để rửa sạch mực bạch tuộc. Cây cối và nguồn nước trong hồ có khả năng chữa trị, những vết thương do Lão Kim gây ra lành lại. Đáy nước có một chiếc giường san hô xinh đẹp, được đánh bóng cẩn thận, có cả vật trang trí biển màu hồng, hệt như phòng của một cô gái phương Tây. Tần Bắc Dương bị giao nhân nữ kéo đến giường, còn gọi là “thủy sàng”. Đúng vậy, đây chính là nhà của cô! Cửu Sắc cũng nhảy xuống, lần đầu tiên chủ động tắm. Đây là một hồ nước động, dưới có đường hầm cho phép giao nhân nữ đi lại tự do. Nước biển liên tục được làm sạch, mãi mãi trong sạch. Tần Bắc Dương nhìn đôi mắt màu lưu ly của giao nhân, thấy y hệt của Âu Dương Anna. Mẹ của Anna cũng đến từ đảo Java ở Đông Nam Á mà? Có khi nào họ ngoại nhà Anna có huyết thống lai với giao nhân không? Anh không lưu luyến giường của giao nhân nữ mà xoay người rời hồ, quay về địa cung triều Tống, quan sát thú trấn mộ Bạch Tuộc trước quan tài. Tần Bắc Dương phát hiện ra một tấm bia đá. Không phải mộ chí, không phải thể biền văn Lục triều, mà là bạch thoại văn cổ dễ hiểu… “Ô hô! Giang sơn Đại Tống ba trăm năm đã vong! Thần Tần Niệm Bắc làm giám mộ tượng sẽ xây dựng lăng mộ và thú trấn mộ cho các bậc Đế Vương của các triều đại. Giặc Nguyên xâm nhập từ phía Nam, giang sơn không còn, bách tính lầm than. Mười vạn quân dân tử thủ ở núi Nhai Sơn, toàn quân bị diệt. Mạt Đế Đại Tống, húy Bính, năm 7 tuổi được thừa tướng Lục Tú Phu vác nhảy xuống biển, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Thần tham sống sợ chết với hải đào, tận trung vì Đại Tống, xây dựng địa cung lăng mộ, chế tác một thú trấn mộ, đặc biệt làm bia mộ này. Hậu nhân nếu đến đây hãy nhớ phục quốc vì Đại Tống!” Chỉ mấy hàng mà Tần Bắc Dương đã hiểu hoàn toàn. Tên “Tần Niệm Bắc”, cũng có khí phách của Tống Thất Nam Độ “Vương sư bắc định trung nguyên nhật, gia tế vô vong cáo nãi ông” – đây hẳn là con cháu của Tần Sở trốn từ Tương Dương đến Giang Nam? Đại quân Mông Cổ càn quét đại lục Âu Á dễ như trở bàn tay. Người châu Âu gọi họ là “roi Thượng Đế”, từ Kiev đến sông Danube, người ở không còn một ai; từ Samarkand đến Baghdad, đất cằn ngàn dặm; giáo đoàn thích khách Assasin sừng sững suốt một thế kỷ, ở trên đỉnh dốc cao như núi Thái Bạch cũng thành phế tích. Đế chế Nam Tống, mạnh về văn hóa yếu về quân sự, đã phải vật lộn trong hơn bốn mươi năm. Trải qua nhiều trận chiến bảo vệ Tương Dương, Đại hãn Mông Ca cũng chết trận dưới thành Điếu Ngư ở Tứ Xuyên. Triều Nguyên đã tập hợp lực lượng của bốn Đại hãn để tấn công một góc của triều đại Nam Tống. Hốt Tất Liệt viễn chinh đến Tubo, Dali và hoàn thành một cuộc bao vây chiến lược từ phía Tây Nam. Tương Dương bị hạ, đoàn quân tiếp tục xuôi dòng và hạ nốt Lâm An. Triều đình của Nam Tống lưu vong, Tống Đoan Tông kế vị, không lâu sau thì chết yểu. Hoàng đệ là Triệu Bính kế vị, trên sách lịch sử chỉ ghi xưng hào của Tống Mạt Đế là “Đế Bính” Quân dân Nam Tống tử thủ ở núi Nhai Sơn Quảng Đông, Văn Thiên Tường bị bắt ở sườn nui Ngũ Pha. Đại tướng Trường Hoằng Phạm người Hán của triều Nguyên dẫn đại quân thủy bộ vây công núi Nhai Sơn. Một trận hải chiến lớn diễn ra đã quyết định vận mệnh của Trung Quốc khi ấy, toàn quân Nam Tống bị diệt. Tả Thừa tướng Lục Tú Phu không muốn phải chịu nỗi nhục như khi Huy Khâm Nhị Đế của Bắc Tống bị bắt nên cõng tiểu Hoàng đế bảy tuổi nhảy xuống biển. Tập thể triều đại Nam Tống cùng nhảy xuống biển tự sát, ngoài núi Nhai Sơn có mười vạn xác chết trôi… Thú trấn mộ Bạch Tuộc trước mắt này chính là thú trấn mộ cuối cùng của Hoàng đế triều Tống. Ở mặt khác trên bia đá của Tần Niệm Bắc cũng có đoạn văn tự như sau: “Năm mươi năm trước, tiểu thần đánh một trận ở núi Nhai Sơn, tưởng chết mà được sống, di chuyển thuyền tam bản tới hòn đảo biệt lập ở Nam Hải. Biển này có rất nhiều giao nhân nữ. Tiểu thần thấy trong biển có xác đồng nam, trên có đàn chim che chắn, sắc mặc như còn sống, được phủ Long bào, hẳn là mạt Đế. Thần khóc lóc thảm thiết. Đế đã chết nơi sông nước, xung quanh đảo toàn biển nên phải cố xây dựng long mộ và long cung, làm long cung ở núi Nhai Sơn. Thần ở hải đảo lâu, đem lòng yêu giao nhân nữ, kết làm phu thê, năm mươi năm rồi chưa hề bước lên đại lục Thần Châu một bước. Hôm nay, tiểu thần đã già, răng đã sắp rụng nhưng vợ vẫn còn trẻ đẹp như 28, 50 năm qua chưa từng thay đổi. Tuổi thọ của giao nhân kéo dài hơn con người rất nhiều. Tiểu thần gần đất xa trời, nguyện người vợ trường sinh bất tử, mãi trẻ với thiên địa nhật nguyệt. Tần Niệm Bắc tuyệt bút!” “Là cô à?” Sau khi đọc ba lần, Tần Bắc Dương chỉ vào giao nhân nữ. Cô ta trở nên buồn bã, nhìn ngôi mộ nhỏ gồ lên bên hồ. Chỗ chôn xương của Tần Niệm Bắc? “Đem lòng yêu giao nhân nữ, kết làm phu thê”, người đó chính là cô. Tần Niệm Bắc sống cùng giao nhân nữ 50 năm, thủ mộ cho vị Hoàng đế cuối cùng của triều Tống trong biển Nam Hải. Ông già đi gần đất xa trời, còn cô vẫn là người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Người sẽ già đi, giao nhân thì không. Hoặc có lẽ quá trình già yếu này sẽ cần nhiều thời gian hơn. Từ khi triều Tống diệt vong đến khi Trung Hoa Dân quốc được thành lập đã 600 năm, thế nhưng với giao nhân, nó chỉ như sáu tháng. Cuối cùng cô bao nhiêu tuổi rồi? Giao nhân nữ kéo anh vào nước, nằm lên giường san hô hồng. Có lẽ là vật do Tần Niệm Bắc làm cho vợ mình từ 600 năm trước. Trong nước, không tiếng động, tình nghĩa lưu luyến, ngón tay của giao nhân đặt ra sau cổ Tần Bắc Dương, không nói lời nào… Giao nhân coi anh là phu quân của mình? Có lẽ Tần Niệm Bắc nhìn rất giống với cháu chắt Tần Bắc Dương của mình? Tần Bắc Dương cảm thấy giao nhân hôn lên cổ mình, mới ý thức được đó là chỗ bớt sừng hươu – đặc điểm di truyền của tộc thợ mộ họ Tần. Vị trí bớt giống nhau khiến cô nghĩ rằng Tần Bắc Dương chính là người tình 600 năm trước của mình quay lại, mang theo một cơ thể trẻ tuổi y hệt! Anh quay đầu đi, không dám nhìn ánh mắt ấy. Bởi anh nhìn thấy được dục vọng, loại dục vọng giống như phụ nữ trên đời này, lại còn là dục vọng đã bị đè nén suốt 600 năm. Giao nhân nữ phô thân dưới của mình ra. Dưới eo, trên đuôi cá, một bộ phận giống hệt bộ phận sinh dục nữ của loài người lộ ra. Cô hoàn toàn có thể giao phối với đàn ông. Khi sống cùng người thợ thủ công suốt năm mươi năm, bọn họ trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc mới khiến cho Tần Niệm Bắc không cảm thấy cô độc nơi hải đảo biệt lập này. Nhưng năm mươi năm với cô chỉ là nháy mắt. Tần Bắc Dương lại nghĩ xa hơn? Càng nghĩ càng thấy hừng hực – gương mặt này, vóc người này, khuôn ngực, vòng eo… tất cả đều hoàn mỹ nếu so sánh với nhân loại. Thật sự đúng là: “Nam Hải có một giai nhân Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay Thành nghiêng nước đổ mặc bay Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?” (1) (1) Bài “Giai nhân ca” của Lý Diên Niên. Bản dịch: thiviennet. Thay từ “bắc phương” thành “Nam Hải” theo bản gốc truyện. Liệu giao nhân nữ có thể sinh ra con lai không, dù cho điều nay vi phạm quy luật sinh học? Trong khoảnh khắc, Tần Bắc Dương thả trôi suy nghĩ của mình, cảm thấy muốn – ở lại! Ở lại như tổ tiên mình, thủ mộ cho Hoàng đế triều Tống, kết làm phu thê với giao nhân nữ, sống nơi Nam Hải thần tiên, cùng nhau trải qua cuộc sống thần tiên. Cô sẽ vì anh mà bắt cá, hà, vỏ sò, hải tảo, cùng nhau du hành hải dương, từ biển Hoa Nam Trung Quốc đến Thái Bình Dương, thậm chí cả Đại Tây Dương! Năm mươi sau, anh sẽ bạc đầu, chết trong lòng người yêu, còn cô vẫn là cô gái xinh đẹp đương tuổi 28. Cô tiếp tục hôn cổ Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương mở mắt, thấy đôi mắt mở to của thú trấn mộ Cửu Sắc. Vì Cửu Sắc… Còn có A U ở núi Thái Bạch, Tần Bắc Dương nhắc bản thân không thể ở lại! Thật xin lỗi. Tần Bắc Dương thoát khỏi hai cánh tay đang ôm mình, nhảy ra khỏi giường, quay về địa cung. “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ, Cầu Thước nhìn về ngại nỗi. Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, Đâu cứ phải mai mai tối tối” (2) (2) Bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quán. Bản dịch: Nguyễn Xuân Tảo. Nguồn: thiviennet Tần Bắc Dương trích dẫn đoạn thơ trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán. Năm đó, ai cũng thích thơ tình, giống như ca khúc được yêu thích trong quán rượu vậy. Tần Niệm Bắc từng là người của triều Nam Tống, có lẽ cũng từng hát cho giao nhân nghe bài này? Cô nhớ lời này, đây là câu mượn cớ để tạo khoảng cách giữa nam và nữ, không cận kề bên nhau sớm chiều chứ? Giao nhân nữ buồn bã gật đầu, nước mắt trào ra, vừa tiếp xúc với không khí là biến thành giao châu. Tần Bắc Dương không đi tiếp, cứ để cho những giao châu vừa được thành hình nối thành sợi dây chuyền trân châu, cứ thế bị đường hầm dưới biển sâu hút đi. Giao nhân nữ khóc đỏ mắt rồi bò ra khỏi nước, nhặt một vỏ sò sống sắc bén, ra sức khắc lên trên mộ cổ. Để làm gì?