Chương 41 Mỡ giao nhân
Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại gần, nhìn giao nhân nữ khắc rất nhiều đường nét. Đầu tiên là một con cá, sau đó vây cá càng lúc càng phát triển, biến thành hai tay, có thể chế tạo công cụ sau đó đầu cá biến hóa, dần dần có nửa người trên như loài người…Cô lại vẽ cảnh lục địa có những loài thú nguyên thủy đã tuyệt chủng như voi ma mút ở Siberia, khủng long bay màu đen, thận long trong vực nước sâu, còn có cả thần hươu như Cửu Sắc – hệt như thú trấn mộ nhỏ trong lớp vỏ cải trang! Sau đó, giao nhân nữ vẽ vượn và khỉ họp thành nhóm, dần dần trông khác nhau, xuống khỏi cây, đứng thẳng đi lại trên thảo nguyên. Những con “vượn” và “khỉ” này tiếp tục dùng hai tay đi săn, sau đó học cách sử dụng lửa, hỗ trợ lẫn nhau. Đó là địa cầu hàng chục nghìn năm trước, bình minh của loài người, vườn Eden của Genesis, thuyết tiến hóa của Darwin. Vỏ sò khắc “vượn” và “khỉ” rất giống, nhưng liên tục bị dã thú vồ, chết vì bệnh tật và tai nạn, cuối cùng chỉ còn lại một nhóm nhỏ nhìn rất giống người hiện đại, có điều quần áo rách rưới, hành vi tàn nhẫn, giết dã thú và đồng loại không nương tay. Bọn họ học chế tạo và sử dụng vũ khí, dùng giáo và cung tên săn thú, giết voi ma mút, giết khủng long bay, giết thận long dưới vực nước, giết phượng hoàng lửa niết bàn, thậm chí giết cả Leviathan bảy đầu… Thế kỷ 20, dưới biển Nam Hải, địa cung lăng mộ của Tống Mạt Đế, nữ giao nhân thủ lăng 600 năm cho tiểu Hoàng đế đang cầm vỏ sò bằng cả hai tay để vẽ quá trình tiến hóa của giao nhân và nhân loại. Dưới biển, giao nhân nam trở nên cường tráng, giao nhân nữ trở nên nhỏ nhắn, đương nhiên phải sinh ra động vật có vú thì mưới có vú. Giao nhân con chào đời từ quả trứng, có ngoại hình giống trẻ sơ sinh của loài người. Giao nhân nữ ôm con vào ngực, nuôi bằng sữa mẹ. Giao nhân là kết quá tiến hóa của giống loài nửa người nửa thú thời tiền sử. Một chục nghìn năm trước, nhân loại trên mặt đất càng sinh sôi, tỏa đi khắp địa cầu, chẳng những săn bắn hái lượm và còn học được cách thuần hóa động vật, canh tác nông nghiệp, trồng dâu dệt vải, xây dựng nhà cửa. Loài người trải qua đại hồng thủy, chặt cây phá rừng, tiêu diệt dã thú, xây dựng kim tự tháp trong sa mạc, xây dựng đê kè ở Hoàng Hà, xây thành phố bên trong. Một ngọn tháp xoáy tròn thẳng lên trời mọc lên giữa hai con sông – tháp Babylon? Nữ giao nhân nhanh chóng vẽ, có lẽ cô có thể phối hợp cả hai não trái phải, tiến hóa mạnh mẽ hơn. Lần đầu tiên, nhân loại gặp giao nhân, sử dụng các loại vũ khí tàn bạo như xiên cá, lưới đánh cá, cung nỏ, thậm chí cả độc dược… để tấn công. Giao nhân hóa thành mỡ giao nhân, thắp sáng đêm tối, giúp đội thuyền đi cả đêm. Giao nhân bị bắt làm tù binh, bị hành hạ, bị thương tạo ra nước mắt, hình thành viên ngọc rực rỡ, có thể làm trang sức cho phụ nữ loài người, thậm chí đưa vào mộ phần. Mấy nghìn năm qua, giao nhân nam nữ đã hóa thành mỡ giao nhân, hóa thành ngọn lửa vĩnh viễn không tắt trong địa cung của loài người. Vì giao nhân có tuổi thọ rất dài, có thể sống hàng chục nghìn năm nên bọn họ có ít người nhưng không tuyệt diệt. Nhìn hình ảnh từ thời kỳ đồ đá, đồ đồng, sắt, súng ống và điện và cả giao nhân nữ vĩnh viễn thanh xuân, Tần Bắc Dương nhận ra bí mật thuốc trường sinh bất lão của Từ Phúc triều Tấn. “Cản ơn!” Hai chữ đơn giản này là lời Tần Bắc Dương nói thay tổ tiên mình, có ý nghĩa vô cùng. Cô cầm chặt cổ tay anh trong khắc cuối cùng, sau đó ngón tay lạnh lẽo thả ra, tựa như cắt đứt cánh diều để nó tự bay lên trời cao. Tần Bắc Dương quỳ gối dập đầu với quan tài của Tống Mạt Đế Triệu Bính và chỗ chôn Tần Niệm Bắc. Cửu Sắc theo sát anh, đi đến cánh cửa hướng tới mặt biển của mộ thất. Anh hít sâu, để lá phổi ngập tràn không khí trong mộ cổ, để duy trì không khí cho đến khi nổi lên trên mặt biển, cũng để tích cóp chút hơi đấu tranh với tế bào ung thư. Cửa mộ mở ra, nước biển cuồn cuộn ào vào. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bơi ra ngoài như hai động vật biển, xuyên qua san hô sáng rực, hướng thẳng lên mặt biển. Giao nhân nữ lại tóm lấy cổ chân anh. Tần Bắc Dương tưởng cô không nỡ bỏ mình, nhưng cô lại điên cuồng thét chói tai, nhìn ánh mắt và thủ thế là thấy cô không muốn anh lao lên mặt biển nhanh như thế. Cô đang cứu mạng Tần Bắc Dương. Mỗi lần cơ thể người bơi lên mười mét là áp suất không khí lại tăng một lần. Máu tuần hoàn toàn thân sẽ bị nén lại. Nếu bọn họ nổi lên quá nhanh, bọt khí sẽ hình thành trong máu dẫn đến tắc mạch máu. Có nổi lên mặt nước được cũng sẽ chết. Thợ lặn dùng bình dưỡng khí lặn xuống nước sẽ giảm sức ép, từ đó tự do lặn xuống. Tần Bắc Dương cảm thấy khó xử. Nếu không nhanh chóng nổi lên, không khí trong phổi sẽ cạn kiệt. Thay vì chết đuối ở dưới nước, anh phải mạo hiểm lao lên mặt biển tìm không khí cho mình. Giao nhân nữ lại ôm anh, đột nhiên cắn môi anh. Cô không hút không khí trong phổi Tần Bắc Dương, mà ngược lại liên tục bổ sung dưỡng khí cho anh. Chỉ cần anh hôn cô, hai đôi môi áp chặt vào nhau, Tần Bắc Dương có thể thong thả nổi lên. Sâu trong đáy biển Nam Hải Trung Quốc, dưới hành chục lớp khí quyển, nụ hôn rung động tâm can này kéo dài tận 30 phút. Bọn họ di chuyển đến mặt biển thì bình minh đang lên, phản chiếu hình ảnh của hòn đảo trên mặt biển. Giao nhân nữ đi tuần tra giúp Tần Bắc Dương, thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước như cá heo. Cô dẫn anh đến bên kia hải đảo, có một động xâm thực rộng rãi dưới vách núi. Tần Bắc Dương và cô bơi vào trong động, đường lối uốn lượn như sông ngầm. Trong động có mười mấy thùng rượu lớn, Tần Bắc Dương nhận ra chúng được làm từ gỗ sồi. Hang động không lớn lắm, có vài mũ giáp và áo giáp của người Tây Ban Nha, người Nhật gọi là “Nanban Edaniku”, còn có kiếm phương Tây, súng châm lửa thế kỷ 16, thập tự giá bị gãy, có cả quyển “Kinh thánh” bị rách. Giao nhân nữ lại nhặt lên hai vỏ sò sống, hai tay tiếp tục khắc hình… Thuyền buồn phương Tây tới biển Nam Hải của Trung Quốc, chở pháo và người châu Âu mũi cao. Bọn họ giết chết hầu hết giao nhân, nấu một nồi to hàng trăm xác giao nhân, chế biến ra rất nhiều mỡ giao nhân, trang bị đầy đủ cả thùng rượu gỗ sồi để chờ gió mùa còn quay về châu Âu. Những giao nhân sống sót quyết định báo thù, đánh đắm thuyền buồm. Người châu Âu bị vây trong hòn đào biệt lập, cứ xuống biển bắt cá sẽ bị giao nhân bắt, cho đến khi tất cả chết đói. Thùng rượu đựng mỡ giao nhân vĩnh viễn ở lại đây… Tần Bắc Dương suy tính thời gian, nhận ra rằng thời kỳ đầu thế kỷ 16 là thời đại đại hàng hải, thời Chính Đức triều Minh, người Bồ Đào Nha đến Trung Quốc bằng đường biển. Giao nhân nữ mở vòi bình gỗ sồi, một chất lỏng màu vàng sệt chảy ra, chính là mỡ giao nhân trong truyền thuyết. Cô đánh lửa bằng đá, mỡ giao nhân đốt lên ngọn lửa chói mắt. “Cô định làm gì?” Tần Bắc Dương vỗ thùng rượu gỗ sồi từ 400 năm trước, “Muốn tặng tôi một thùng mỡ giao nhân?” Cô đã nghe rõ cuộc nói chuyện của anh và Lão Kim. Cô hiểu vì sao anh phải tới Nam Hải. Thùng mỡ giao nhân giá trị liên thành này chính là món quà giao nhân nữ tặng Tần Bắc Dương, vừa để cảm tạ ân cứu mạng, vừa vì tình nghĩa phu thê 600 năm trước. Tần Bắc Dương dùng xích sắt của người Bồ Đào Nha để lại, buộc thùng mỡ vào người thú trấn mộ, đồng thời bơi ra khỏi hang, trở về mặt biển. Anh thấy Lão Kim, Trung Sơn, còn có ông già và con gái lão. Tần Bắc Dương và giao nhân nữ rồi sẽ phân ly. Tóc anh và mái tóc dài của cô quấn quýt lấy nhau như hai luồng hải tảo, kéo không ngừng, còn vương vấn, buồn biệt ly! Trung Sơn ném Đường đao ba thước, Tần Bắc Dương nhận đao chặt đứt mối vương vấn. Giao nhân nữ không hóa thành bọt biển trong nước biển giống nàng tiên cá hóa thành bọt biển nơi Thái Bình Dương trong truyện cổ tích Andersen…