Chương 42 Mỗi người mỗi ngả
Trên bãi cát ở hòn đảo biệt lập, Tần Bắc Dương ôm Lão Kim và Trung Sơn, cảm thấy may mắn vì tất cả còn sống mà gặp lại nhau, rồi lau nước mắt “Ôi, cát ơi là cát khó chịu quá, cứ chui vào mắt!”Tần Bắc Dương không hề nói về chuyện dưới đáy biển, chỉ nói về việc tìm thấy mỡ giao nhân. Cửu Sắc đeo thùng mỡ giao nhân bò lên bờ biển. Lão Kim vặn công tắc, thử châm lửa một giọt mỡ giao nhân. Ngọn lửa cháy phừng phực hừng hực, một ngày một đêm không tắt. “Chủ nhân, thật đáng mừng. Một giao nhân chỉ có thể cho ra một bầu rượu mỡ, thế mà ở đây lại có hẳn một thùng rượu, e là phải có cả trăm giao nhân. Đừng nói 10 năm, dù là 2000 năm, bầu trời địa cung cũng sẽ sáng không bao giờ tắt” Có điều thuyền đã chìm, mọi người ở trên đảo quyết định phải đi bắt cá để sinh tồn. Những ngày này trời nổi gió, chỉ câu được mấy con cá nhỏ, hoàn toàn không đủ chống đói cho năm người. Thiếu niên Trung Sơn đành phải đi nhặt vỏ sò cùng con gái nhà thuyền, lấy đá cứng gõ “đằng hồ”. Khắp bờ biển đều có vỏ sò nhỏ giống hàm răng ngựa, có khả năng hấp thụ mạnh. Sau ba ngày chịu đói, họ thấy có rất nhiều cá đến. Cá lớn nhảy loạn trên bờ biển. Lão Kim và Trung Sơn hớn hở nhóm lửa nướng cá. Ông lão nhà thuyền nói đây không phải vụ cá, đời ông chưa từng gặp chuyện này bao giờ. Tần Bắc Dương hiểu rõ rằng giao nhân nữ đang đưa cá đến để giúp anh sống sót. Lão Kim không từ bỏ hy vọng, ngày nào cũng đốt pháo. Trong đêm tối, thú trấn mộ Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly để cầu cứu. Thời gian từng ngày trôi qua, Tần Bắc Dương nóng lòng như lửa đốt, khắc ngày tháng lên đá. Còn chưa đến một tháng nữa – ngày 1 tháng 8 năm 1923 – Đại hội Liên minh Thợ thủ công sẽ diễn ra ở Tokyo, Nhật Bản, anh cần phải có mặt đúng hẹn. Không thể cho lão Kim và Trung Sơn biết bí mật này. Một con thuyền Quảng Đông phát hiện ra bọn họ. Lão Kim và Trung Sơn ôm thùng gỗ sồi lên thuyền. Tần Bắc Dương ngồi dưới đuôi thuyền, ngắm mặt trời lặn trên biển Nam Hải. Sóng gợn lăn tăn ánh vàng, nữ giao nhân đang đuổi theo chiếc thuyền này. 600 năm, lần tiếp theo gặp lại có thể là 600 năm nữa, hoặc thậm chí 6000 năm. Tần Bắc Dương phất tay hô lớn, “Mau về đi! Về nhà đi! Đừng đến gần loài người! Vĩnh viễn! Mãi mãi không!” Anh lấy 19 viên giao châu quý giá vô ngần ném xuống biển lớn, trả nước mắt cô lại cho cô. Giao châu lại xuất hiện mỗi lúc một nhiều từ khóe mắt giao nhân nữ. Chúng tản mát trong hoàng hôn Nam Hải, chìm xuống long cung. Trăng sáng soi trên cao, chân trời hòa thân ảnh. Thời gian của giao nhân gấp mấy lần đời người cộng lại. Nhìn những con sóng ngoài khơi, Tần Bắc Dương không khỏi thốt lên một câu trong “Thôn trang”: “Cứu nhau khi hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ” Khiến giao nhân khổ sở trên mặt đất, hoặc để con người kẹt trong biển sâu, cả hai đều không tốt bằng lựa chọn cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ. Hai ngày sau, thuyền cập bến Macau. Bọn họ ôm thùng gỗ sồi rời thuyền, trước mắt là miếu Ma Các hương khói thịnh vượng, đầu tường có cờ Bồ Đào Nha tung bay. Người Bồ Đào Nha đã tàn sát giao nhân lấy mỡ, cũng có thể là những người đầu tiên chiếm được Macau. Thiếu niên Trung Sơn và con gái nhà thuyền lưu luyện không rời, cầm tay nhau đôi mắt đẫm lệ. Bọn họ cô đơn trên đảo ngày đêm, thiếu nam thiếu nữ trong vườn địa đàng, đương nhiên sinh tư tình. Tần Bắc Dương kéo Trung Sơn qua một bên, “Nếu cậu thích người ta thật thì ở lại đi! Núi Thái Bạch không theo khổ tu, tôi không phạt cậu” Trung Sơn liếc nhìn con gái nhà thuyền điềm đạm đáng yêu đang để chân trần đu đưa bên bến thuyền, bọn họ chuẩn bị làm con thuyền mới. “Không thưa chủ nhân, tôi không muốn sống trên thuyền cả đời” Thiếu niên không còn do dự, Tần Bắc Dương cảm thấy như chứng kiến chính mình nhiều năm trước. Con gái nhà thuyền phất tay, lệ chảy thành sông… Trước nay đều như vậy, các cô gái ạ! Ba người một thú mua chiếc xe một bánh, hộ tống thùng mỡ giao nhân vòng qua đường phố Macau theo phong cách Bồ Đào Nha, đi qua cổng vòm St. Paul, và trở về Hương Sơn, Quảng Đông từ Củng Bắc, Hải Quan. Tần Bắc Dương đi vòng qua núi Nhai Sơn, vượt qua hai con sông lớn mới biết đến huyện Tân Hội, cửa biển Đàm Giang, nơi Đại Tống diệt vong ba trăm năm trước. Tại nơi này, dân chúng vẫn còn thờ phụng ba vị trung thần Văn Thiên Tường, Trương Thế Kiệt, Lục Tú Phu… Người ta nói “Sau Nhai Sơn không có Trung Hoa”, Tần Bắc Dương không đồng ý. Anh đang đứng ở nếp gấp thời đại, trước mặt là Nhai Sơn không còn như 600 năm trước, năm Sùng Trinh thứ 17 ở Bắc Kinh, mà là thế kỷ 20 long trời lở đất. Người trong nước thế hệ này thật sự sẽ “Sau Dân quốc không còn Trung Hoa” rồi! Hai ngày sau, bọn họ đi đường thủy đến Quảng Châu. Trên bến cảng, Tần Bắc Dương cầm cánh tay lão Kim, “Ông và Trung Sơn cầm mỡ giao nhân về núi Thái Bạch thôi!” “Chủ nhân, ngài không quay về sao?” “Tôi sẽ về nhưng phải xử lý hai việc. Đến khi núi Thái Bạch vào thu, cứ để tiểu chủ A U quản lý không cần thắc mắc” Lão Kim nhíu mày, “Ngài là chủ nhân núi Thái Bạch, người thừa kế Assasin, thủ lĩnh Liên minh Thích khách, con rể Thiên vương… Không thể hành động đơn lẻ. Nhiều người coi ngài như cái gai trong mắt kể cả Liên minh Thợ Thủ công. Nếu ngài có mệnh hệ gì thì đó là tổn thất không thể vãn hổi của Liên minh Thích khách” “Có thể nói gì may mắn chút không?” Tần Bắc Dương sầm mặt, “Tôi không hành động đơn lẻ, còn có Cửu Sắc nữa!” Hai mắt thú trấn mộ phát sáng, nhìn Lão Kim chăm chú. “Chủ nhân, ngài định đi đâu?” Tần Bắc Dương do dự nhiều lần nhưng vẫn khẽ nói, “Nhật Bản” “Ngài định đi chỗ nào?” “Có chút việc riêng không thể tiết lộ” Thiếu niên Trung Sơn nghe chủ nhân định đi Nhật Bản, nóng lòng muốn làm tùy tùng theo hầu, có chết không sờn! “Cậu bội tình với con gái nhà thuyền còn chưa đủ, định muốn chơi bời với cả con gái Nhật Bản à?” Tần Bắc Dương hiếm khi nổi giận với thuộc hạ, “Hai người không biết tiếng Nhật, qua bên kia dễ có sự cố, chi bằng nhanh chóng hộ tống mỡ giao nhân về bình an, đừng để A U sốt ruột. Đừng để tôi phải dùng gia pháp!” Tần Bắc Dương sờ Đường đao sau lưng, thể hiện uy nghiêm của chủ nhân núi Thái Bạch. Lão Kim và Trung Sơn đành phải lùi lại, “Chủ nhân, chúc ngài lên đường bình an! Nếu có gì thì cứ phát điện báo cho liên lạc viên ở Tây An, chúng tôi sẽ đến Nhật Bản cứu viện” “Nước xa khó cứu lửa gần! Tôi đương nhiên sẽ cẩn thận” Thật ra Tần Bắc Dương không muốn tiết lộ việc bản thân tham gia Đại hội Liên minh Thợ thủ công bí mật trên toàn thế giới! Nhỡ lão Kim phát hiện ra, truyền đến tai Liên minh Thích thì khách ắt có họa sát thân! Lão Kim và Trung Sơn lên thuyền, gửi thùng gỗ sồi chứa mỡ giao nhân ở khoang chứa hàng. Chuyến này đi tới Thượng Hải, sau đó qua Trường Giang và Hán Thủy để về núi Thái Bạch. Mỗi người một ngả. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc ở lại bến tàu Châu Giang, mua một vé đi Nhật Bản khởi hành hôm sau, trạm cuối dừng ở Osaka. Anh gửi điện báo lấy một bức điện tín đến trụ sở của Công ty Thương mại Haneda ở Shitennoji, Osaka và đồng ý ở đó với Haneda Taiki gặp nhau, và sau đó cùng nhau đến Tokyo, đúng lúc diễn ra Đại hội Liên minh Thợ thủ công diễn ra vào ngày 1 tháng 9. Sau đó, anh đi gặp một người. Trời mưa. Quảng Châu mưa. Mưa phá vỡ sự nóng bức của vùng nhiệt đới châu Á, trời như đã chuyển sang thu. Nhiều ngày không vao mộ cổ khiến cơn đau của Tần Bắc Dương tái phát. Anh không mang ô mà dầm mưa, khoác áo tơi, tựa như người lái đò trên sông Châu Giang. Một người một thú nhanh chóng đến chân núi Việt Tú. Bên cạnh lầu Việt Tú bị Trần Quýnh Minh chiếm giữ năm ngoái là một đình viện nhìn hết sức bình thường, trước cửa trồng chuối tây và đậu hồng. Chính là nơi này. Anh hít sâu, muốn gõ cửa rồi lại hạ tay xuống. Điên rồi sao? Mưa rơi xuống chuối tây. Mưa rơi xuống đậu đỏ. Mưa rơi trên mặt anh. Ánh mắt ủ rũ chạm vào đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc. Bỗng nhiên có tiếng bước chân. Tần Bắc Dương lập tức lui lại trốn trong bụi cây đối diện. Cửa mở ra. Một người phụ nữ phi ra như làn khói. Dưới làn mưa bụi lất phất ở núi Việt Tú, cô mặc quần áo phu nhân kiểu Lĩnh Nam, độ tuổi chừng đôi mươi, cuốn tóc sau gáy, da dẻ trắng mướt, đôi mắt lưu ly giống Cửu Sắc. Âu Dương Anna. Lần đầu tiên gặp cô ở “Núi Đạt Ma trên biển”, Hồng Khẩu, Thượng Hải sáu năm trước là khi anh đến để sửa chữa thú trấn mộ mới được đào lên từ mộ Bạch Lộc Nguyên. Anna 17 tuổi như một tia sáng soi rọi vào lòng Tần Bắc Dương 17 tuổi. Người với người gặp nhau cũng như xúc xắc đổ dưới tay Thượng Đế. Không thể đoán trước, không thể tính toán, một khi đã đổ thì dù chân trời góc bể, vật đổi sao dời cũng không thay đổi được… Đây mới là nguyên nhân Tần Bắc Dương đơn độc dừng lại ở Quảng Châu. Anh muốn gặp Anna một lần, dù cho chỉ nhìn trộm từ xa. Anh nhìn qua khe hở… Âu Dương Anna không mang ô. Cô đi qua đường mòn trước cửa, nghịch lá chuối tây, để mưa thấm ướt chính mình. Một người đàn ông chạy ra khỏi cửa, mặc quân phục quân Cách mạng Quảng Châu, mũ có huy hiệu Quốc Dân Đảng. Người đó tuổi cũng chỉ 20, cao ráo, tuấn lãng, thật sự rất hợp với bộ quân trang này. Anh ấy vội vã mở ô che cho vợ mình. Đó chính là Tề Viễn Sơn.