← Quay lại trang sách

Chương 43-2 Đậu hồng mọc ở phương Nam (2)

Một ngày tháng 8, Âu Dương Anna lại có lần hiếm hoi rời khỏi nhà thì trời mưa. Tề Viễn Sơn chạy đến che ô cho vợ, hai vợ chồng đến cửa tây mua chút thóc gạo và y phục. Con gái ba tuổi vẫn đang ngủ trưa. Bọn họ không phát hiện ra ở ba cây tùng phía đối diện cửa nhà có một thú trấn mộ, còn có một người đàn ông hai mắt đỏ hoeTề Viễn Sơn và Âu Dương Anna đi xa rồi, Tần Bắc Dương mới chui ra ngoài. Không phải anh không muốn gọi tên Anna, không muốn hàn huyên ôn chuyện với Tề Viễn Sơn, nhưng dường như giữa bọn họ đã có một bức tường, dù thế nào cũng không thể đập vỡ được, hoặc sẽ xấu hổ đến chết. Anh xoa lông bờm Cửu Sắc, quyết định từ biệt núi Việt Tú, tìm một mái hiên để trú hai ngày, sau đó lên tàu chờ khách đi Nhật Bản. Bỗng nhiên, cánh cửa sau cây hồng đậu và chuối tây hé mở. Một con mèo toàn thân đen nhánh bước ra, đôi mắt như hạt hồ đào. Nó nhìn thấy Tần Bắc Dương. Dù có nhìn thấy hàng vạn con mèo mun trước mặt, Tần Bắc Dương liếc mắt cũng nhận ra con mèo này. Đây là con mèo đến từ ngôi mộ của cháu của Võ Tắc Thiên, chị gái của tiểu Hoàng tử triều Đường – Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ – công chúa Vĩnh Thái. Không biết nó đã sống bao nhiêu năm, sao có thể còn ở đây? Con mèo dè chừng nhìn anh, cũng nhận ra anh. Sau đó, Cửu Sắc rít lên với nó. Thú trấn mộ thường không có phản ứng với động vật bình thường, hay ít ra là lũ chó mèo trong đời sống thường ngày, trừ khi đó là động vật đã thành tinh, hoặc… thú trấn mộ ngụy trang? “Đừng nhúc nhích!” Tần Bắc Dương ấn đầu Cửu Sắc để nó bình tĩnh lại. E rằng nó ngửi thấy mùi mộ cổ triều Đường từ con mèo này? Theo lẽ thường, mèo gặp chó hung sẽ chạy ngay, nhưng con mèo này không hề suy suyển, còn bình tĩnh nhìn vị khách không mời Cửu Sắc và Tần Bắc Dương. Bỗng nhiên một người nữa chui ra từ cánh cửa. Một cô bé khoảng ba, bốn tuổi, cao đến hông Tần Bắc Dương, tóc đen xõa xuống che kín vết bớt trên cổ. Cô bé đội chiếc mũ nhỏ, đi dép rơm phù hợp ngày mưa. Cô bé rất xinh, trắng trẻo như trứng gà bóc, mắt màu lưu ly giống mẹ, lạnh lùng nhìn Tần Bắc Dương – ánh mắt sắc bén như người trưởng thành. Thú trấn mộ Cửu Sắc vừa thấy cô bé lập tức an tĩnh lại, còn ngoan ngoãn núp dưới lá chuối tây. Con mèo đen nhảy lên vai cô bé, như một con rắn quấn người. “Bé gái, em tên gì?” “Cửu Sắc” Giọng trẻ con non nớt thánh thót như sợi dây đàn quấn vào tim Tần Bắc Dương. Anh nở nụ cười, “Cháu cũng tên Cửu Sắc à?” “Tề Cửu Sắc” Cô bé bổ sung họ. Tần Bắc Dương khẽ gật đầu “Mẹ cháu đặt tên rất hay!” “Chú, chú là ai?” “Chú là… bạn của cha cháu” “Mẹ cháu bảo không được cho người lạ vào nhà. Chú chờ ở cửa nhé, cháu mang ô cho chú,” cô bé cùng con mèo trên vai quay vào viện, sau đó cầm chiếc ô giấy dầu quay ra, “Cha mẹ cháu sắp về rồi” “Cảm ơn cháu, Cửu Sắc!” Anh mở ô. Thế giới dường như nhỏ lại, bên ngoài nước mưa trắng trời, bên trong là một người một thú. Cô bé lại nhìn thú trấn mộ hỏi “Nó tên gì thế ạ?” “Nó cũng tên Cửu Sắc” “Con chó này có tên giống cháu ạ?” Tần Bắc Dương gật đầu “Ừ, nhưng nó không phải chó. Đó là bạn của chú” “Cháu sờ nó được không?” “Được chứ” Cửu Sắc ngoan ngoãn, thậm chí còn dí đầu lại gần cho cô bé xoa bờm đỏ và lông tơ trên đầu mình. “Kỳ lạ quá, nó còn sắp mọc sừng nữa” Cô bé sờ thấy chỗ sừng hươu thường mọc của Cửu Sắc. Bình thường ở đó có lông tơ che lại, chỉ có hai khối gồ lên. Bỗng nhiên con mèo mun trên vai cô bé thét chói tai, nhảy về phía sau lưng cô bé. Tần Bắc Dương không hiểu, định rút Đường đao sau lưng theo bản năng thì mới phát hiện ra mèo đen chạy vào trong bụi cỏ ven hồng đậu đuổi kịp một vệt xanh… Rắn độc! Rắn lục xanh là một trong những loài rắn độc nhất. Đất Lĩnh Nam có rất nhiều loại rắn này, chúng càng xuất hiện nhiều hơn khi mưa. Nếu không phải con mèo này nhạy bén, không chừng con rắn đã cắn trúng chân Cửu Sắc bé nhỏ. Rắn lục xanh không phải loài dễ chọc. Tần Bắc Dương lo lắng không biết con mèo già này có bị cắn trúng không? Chẳng ngờ thân con mèo này dài ra, đầu tiên giống như một con chồn, rồi thành giống một con rắn, từ đầu đến đuôi dài hơn bảy thước đường kính chỉ hai tấc, như con rắn to lông nhung màu đen, nuốt toàn bộ con rắn lục vào bụng. Nó không phải mèo. Nó là cái gì đó giống cả mèo và rắn. Tần Bắc Dương suy nghĩ mãi, cuối cùng đành đặt tên: mèo rắn? Trong thoáng chốc, con “mèo rắn” này lại trở về hình mèo. Nó ăn rắn lục xanh xong có vẻ cũng không bị trúng độc, đôi mắt hồ đào cảnh giác nhìn Tần Bắc Dương và Cửu Sắc. Cô bé ôm con mèo vào lòng, thơm vào tai mèo, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta!” Tần Bắc Dương hiểu rồi. Ngôi mộ của công chúa Vĩnh Thái dưới chân Càn Lăng có thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu coi Cửu Sắc như con gái đã chết yểu của mình. Dù Tần Bắc Dương đưa được cô bé đi, nó vẫn phái thần thú “mèo rắn” này đi cùng. Có lẽ nó đã sống trong mộ cổ 1200 năm, tương đương với Cửu Sắc, rồi giờ trung thành bảo vệ cô bé này. Có con rắn mèo này, nó có thể đánh thắng rắn độc, chiến đấu với thích khách, tựa như thị vệ hộ viện vậy, khiến Tần Bắc Dương yên tâm vô cùng. Anh dẫn thú trấn mộ Cửu Sắc vội vàng rời đi. Cửu Sắc bé bỏng kêu, “Chú ơi, chú không đợi cha cháu về à?” “Không đâu! Chào cha mẹ cháu cho chú nhé!” “Chú tên là gì?” “Matias!” Tần Bắc Dương đọc tên tiếng Đức của bản thân, sau đó cùng thú trấn mộ Cửu Sắc biến mất sau rừng cây… Một lúc sau, Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna mang giỏ thức ăn về, đồng thời mang nửa miếng vải để may váy cho con gái. Cửu Sắc bé bỏng đứng dưới mái hiên nói, “Vừa rồi có một chú kỳ lạ lắm. Chú nói chú là bạn của cha, nhưng đi mất rồi” “Chú ấy tên gì?” Anna cảnh giác ôm con, kiểm tra khắp người. Tề Viễn Sơn rút súng lục ra nhìn xung quanh, cảm thấy lo lắng không biết có phải A Hải lại quay về không? “Matias!” “Tên này…” Anna nghe quen quen, “Người nước ngoài à?” Cửu Sắc bé bỏng ôm mèo mun, lắc đầu, “Không, người Trung Quốc. Có cả con chó cùng tên với con” Lời còn chưa dứt, Âu Dương Anna nhảy vào trong mưa bụi lất phất nhưng chẳng nhìn thấy Matias Bắc Dương Tần của mình.