← Quay lại trang sách

Chương 44-1 Tokyo! Tokyo! (1)

Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đi tàu chở khách của hãng tàu xe HanedaAnh ngủ một giấc trong khoang hạng ba, trong ngực tràn đầy hơi thở của cổ nhân. Đêm qua anh ngủ một giấc trong địa cung. Cửu Sắc đã tìm thấy một ngôi mộ của nước Nam Việt cổ dưới chân núi Tú Sơn, nhưng ngôi mộ sớm đã bị đào sạch bong, để chuẩn bị cho chủ nhân hành trình tiếp theo đầy ắp thuyền. Trong cơn ngủ mơ, đã rời đồng bằng Châu Giang, vào Nam Hải sóng biển mênh mang, xuyên qua eo biển Đài Loan và Đông Hải, qua cả eo biển Kagoshima và Osumi vào biển Thái Bình Dương. Ba ngày sau, tàu đi từ eo biển Kii vào cảng Osaka. Tần Bắc Dương vẫn mặc đồ thợ thủ công, mùa hè nên xắn tay áo, chuôi ô dài sau lưng giấu Đường đao, eo giắt nỏ, mép mọc râu lún phún. Lần thứ hai đặt chân trên đất Nhật, Cửu Sắc nhớ lại bầu không khí nơi đây. Tần Bắc Dương nói lại tiếng Nhật, tìm đến đền Shitennoji ở Osaka. Haneda Taiki đã cung kính chờ anh ở cửa đền Kỳ Lân. Mấy năm không gặp, Haneda càng ra dáng thương nhân, nhiệt tình ôm ấp người nhà họ Tần của anh. Thấy thú trấn mộ Cửu Sắc, Haneda vẫn có những biểu cảm cường điệu. Trong đền đang thờ một bức tượng đồng thau giống hệt thú trấn mộ ấu kỳ lân. Họ ở lại một đêm trong đền thờ, rồi đi tàu siêu tốc từ Osaka đến Tokyo. Sáng mai, ngày 1 tháng 9 năm 1923, là đại hội thế giới hàng năm của Liên minh Thợ thủ công. Năm nay tổ chức ở Tokyo Nhật Bản – thánh địa Viễn Đông của liên minh. Haneda bao một gian phòng đệ nhất, như thế Cửu Sắc cũng có thể ngồi một mình. Nó nằm trên đùi Tần Bắc Dương, nhìn phong cảnh Nhật Bản qua cửa xe. Lại là hồ Biwa và thủ đô Tokyo quen thuộc, xuyên qua chiến trường cũ của trận Sekigahara, đi vào vùng đồng bằng Mino và Owari, từ Aichi đến Shizuoka, đi qua đường sắt biển Đông lướt qua núi cao và biển lớn. Tần Bắc Dương nhìn thấy thắng cảnh suối nước nóng Hakone, lâu đài Odawara của gia tộc hậu Hojo, Kamakura cổ xưa, tiến vào vùng bình nguyên Quan Đông. Phía tây vịnh Tokyo, những con thuyền như rừng của Yokohama và Kawasaki, đến Mạc phủ Tokugawa, thành phố Tokyo của đế quốc Nhật Bản – Sau đại chiến thế giới thứ hai mới đổi tên thành thủ đô Tokyo. Trong chiều hoàng hôn, họ xuống xe ở trạm Tokyo, bước ra khỏi tòa nhà gạch đỏ mô phỏng ga trung tâm Amsterdam ở Hà Lan. Nơi đây chính là điểm khởi đầu của các tuyến đường sắt chính của Nhật Bản, cũng chính là “Cửa ngõ đầu tiên” của Tokyo. Lần đầu tiên tới Tokyo, ra khỏi nhà ga đến khu vực Marunouchi. Đi được vài bước, một lâu đài được bao quanh bởi một con hào và cây xanh xuất hiện, đó là cung điện của Thiên hoàng Nhật Bản, sau đó được đổi tên thành “Cung điện Hoàng gia”, nhưng điều nổi bật nhất là bộ giáo cưỡi ngựa bằng gỗ lim đang biến thành tượng đồng đen. Haneda Taiki cung kính cúi người, anh dẫn Tần Bắc Dương tới khách sạn gần đó, chuẩn bị nghỉ ngơi sáng mai còn tham gia đại hội Liên minh Thợ thủ công thế giới. Ăn một bữa sushi, uống hai chén rượu, hương vị rượu của Tokyo đúng là nặng hơn ở Kinki nhiều. Đột nhiên Tần Bắc Dương nói muốn đi tìm Hikari, nghe nói phủ đệ của Hầu tước Saga ở Tokyo. Haneda cười khì: “Cậu vẫn còn nhớ mãi không quên Hikari sao?” “Tôi nhớ sinh nhật của cô ấy là ngày 31 tháng 8, là hôm nay!” Tần Bắc Dương cúi đầu nói với Cửu Sắc: “Muốn gặp Hikari không?” Tiểu thú trấn mộ tinh quái, đương nhiên gật đầu. Phủ đệ của Hầu tước Saga ở sau lưng hoàng cung, chỉ cách có hai con đường, nhưng lại giống như những tòa Vương phủ Mãn Thanh trải dài hai bờ biển Thập Sát đằng sau Tử Cấm Thành Bắc Kinh. Tần Bắc Dương dùng chuôi ô ngụy trang Đường đao, giấu nỏ sau lưng, còn Cửu Sắc vẫn ngụy trang thành chó ngao Anh. Vừa ra ngoài là đến cửa hàng Ginza, trong lúc chưa có bản mẫu, Handa mua một hộp chocolate Thụy Sĩ, còn Tần Bắc Dương mua một hộp xà bông của Ý. Cùng thuê một chiếc xe ngựa đi vòng qua hoàng cung, đến trước cửa một dinh thự kiểu Tây nhìn rực rỡ, bỗng một đàn quạ đen bay ngang qua. Những đôi cánh đen che kín bầu trời, tựa như che cả ánh trăng… Haneda không hiểu nội tình, anh cau mày: “Kỳ lạ! Sao đang yên đang lành, đám quạ lại bay vào ban đêm?” Bên trong dinh thự đèn đuốc sáng choang, vang lên âm thanh nhịp điệu của ban nhạc. Có rất nhiều ô tô và xe ngựa đỗ ở cửa, rất nhiều quan lại ở Tokyo đều tới tham gia tiệc sinh nhật lần thứ 16 của Saga Hikari. Không có thiếp mời đương nhiên không được vào. Tần Bắc Dương định trèo tường, Haneda xua tay. Anh đã thay bộ đồ vest đuôi tôm từ sớm, viết tờ giấy nhờ người canh cửa chuyển vào. Chỉ một lát sau, có người đưa thiếp mời tới, hoan nghênh, hoan nghênh giám đốc công ty tàu thuyền Haneda, Haneda sogo shosha(1) tới tham dự yến tiệc. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đương nhiên cũng trở thành tùy tùng và thú cưng của giám đốc Haneda. (1) Được dịch từ tiếng Anh-Sogo shosha là các công ty Nhật Bản kinh doanh nhiều loại sản phẩm và nguyên liệu. Ngoài vai trò trung gian, sōgō shōsha còn tham gia vào hậu cần, phát triển nhà máy và các dịch vụ khác, cũng như thăm dò tài nguyên quốc tế. Sau khi vào vườn của dinh tự Hầu tước, trên bãi cỏ giăng đầy đèn lấp lánh, dưới tầng trệt của một tòa nhà có kiến trúc kiểu phục hưng đang tổ chức tiệc Waltz. Quan khách gồm toàn Thân vương Nhật và người Trung Quốc, các công khanh năm đó cùng với hậu bối nổi tiếng, chủ các tộc: Tokygawa được trả lại, tộc Maeda của Kaga Manishi, tộc Moru của Chooshu và tộc Shimadzu của Satsuma. Còn có cả các ông chủ trẻ tuổi của bốn tập đoàn lớn, Mitsubishi, Mitsui, Sumitomo và Yasuda. Trong bữa tiệc còn có những vị khách nước ngoài ăn mặc không được lộng lẫy cho lắng, cả tham tán và công sức các nước đóng tại Tokyo. Vị khách quan trọng nhất là Hirohito, đương kim Thái tử Nhật Bản. Saga Hikari là con gái duy nhất của Hầu tước, từ nhỏ tới lớn là châu báu trong lòng bàn tay. Nếu có tuyển con rể cũng phải là người có xuất thân tử tế, có thể kế thừa tước vị. Tất cả những con nhà quyền quý hoặc là người thừa kế của tập đoàn tài phiệt tham dự buổi tiệc đều được Hầu tước Saga nhắm trúng để thành rể hiền. Người có thể làm rể của nhà Saga sẽ được thừa kế tài sản hàng triệu đồng của nhà Hầu tước, đặc biệt còn có cả mấy chục địa sản ở Tokyo, Osaka và Kyoto. Phía trước toàn những người quyền quý, ăn mặc lộng lẫy. Tần Bắc Dương ngụy trang thành hạ nhân đương nhiên không thể vào khu trung tâm của buổi tiệc, chỉ đành ở khu của hạ nhân và tùy tùng theo sự sắp xếp, ở xa xa nghe tiếng nhạc. Bên cạnh anh có một đám thư ký, ngươì hầu, thậm chí cả sĩ quan. Cũng may có vài chú chó của các quý phu nhân. Chỉ cần Cửu Sắc lừ mắt là đám Golden và Akita kia ư ử lùi về sau. Tần Bắc Dương ăn mặc giản dị nên người khác không để ý tới anh. Người hầu đưa nước và điểm tâm tới, anh đều dùng tiếng Nhật để cảm ơn. Đột nhiên, xuất hiện một cô thiếu nữ mặc đồ Âu, bưng ly rượu vào trong khu hạ nhân. Cơ thể cô nhỏ nhắn, nước da trắng ngần, nét mặt nhìn giống người Nhật, cũng giống người Bát Kỳ ở Bắc Kinh. Đoán tuổi chắc không quá 16, 17 tuổi. Có người khuyên cô về vũ hội, nhưng bị cô đẩy ra. Cô lảo đảo ngã về phía bàn, Tần Bắc Dương đành đỡ cô lại. Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thì ra là uống nhiều. “Phương Tử?” Tần Bắc Dương bỗng nhận ra cô! Bốn năm không cặp, cô cao hơn, xinh đẹp hơn, không còn là tiểu sư muội bướng bỉnh của “Trường học Thiên Quốc” nữa. Cô đã trở thành thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp. Hai người họ từng ngủ chung một chiếc chăn, Phương Tử còn tự xưng là thần bà, xem bói cho anh bằng chu dịch. Thiếu niên Trung Sơn nói mấy năm trước cô xuống núi, tới nay vẫn ít có tin tức, quả nhiên là đến Nhật! Dù sao cũng đã bốn năm trôi qua, phụ nữ thay đổi nhiều. Chắc không nhận lầm chứ? Nhưng, Tần Bắc Dương nói “Phương Tử” bằng tiếng Trung, cô đột nhiên có phản ứng, biểu cảm vô cùng căng thẳng. Rõ ràng là cô ấy hiểu tiếng Trung, còn biết đó là tên mình. Cô cũng nhìn gương mặt của Tần Bắc Dương, ánh mắt nói rõ tất cả. Cô nhận ra anh, dù khuôn mặt anh có nhiều thay đổi. Nhưng, cô lắc đầu sử dụng tiếng Nhật thông thạo: “Ngài, tôi là Phương Tử nhưng tôi không quen ngài” “Đừng đi!” Tần Bắc Dương bỏ cán ô ngụy trang thành Đường đao cho Cửu Sắc trông. Anh đuổi theo Phương Tử, túm tay cô, chuyển thành nói chuyện bằng tiếng Nhật: “Vì sao em rời khỏi núi Thái Bạch?” Lúc này, có quản gia bên cạnh đi tới hỏi: “Ngài quen cô gái này sao?” Thấy Tần Bắc Dương sắp bị quản gia đưa đi, Phương Tử nói: “Xin lỗi, anh ấy là bạn tôi. Đừng đưa anh ấy đi” “Cảm ơn, Phương Tử!” “Em uống say rồi ư?” Phương Tử 17 tuổi bỏ ly rượu xuống, dựa vào vai của Tần Bắc Dương, lẩm bẩm tiếng Nhật: “Đây có phải mơ không? Giống như hồi chúng ta ở “Trường học Thiên Quốc” sau khi chết… Bắc Dương, sao em lại gặp anh chứ?”