← Quay lại trang sách

Chương 44-2 Tokyo! Tokyo! (2)

“Đây không phải mơ!”Tần Bắc Dương trợn trừng mắt nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt Phương Tử. Lúc này, điệu nhạc trong dạ hội đã đổi thành điệu Brahms Hungarian. Theo những bước nhảy vui vẻ mà nồng nhiệt, Phương Tử bám vai Tần Bắc Dương, tay phải cô nắm tay trái anh, rồi đặt tay phải anh lên eo mình. “Nhảy cùng em một điệu!” Cô nói thì thầm bên tai Tần Bắc Dương lời thoại kinh điển trong phim. Thật ngại ngùng nhưng anh không cách nào từ chối, mỗi đôi nam nữ đều nhảy nhịp nhàng trên sàn nhảy. Anh mặc bộ đồ đơn giản, lại thành lôi thôi trong đám người mặc vest đuôi tôm. Anh không biết nhảy, chỉ có thể bắt chước theo đám đông, liên tiếp đạp vào chân Phương Tử. Cô chỉ kêu lên mấy tiếng rồi dẫn anh quay vòng vào trung tâm của vũ hội. Điệu Brahms này có tiết tấu tương đối nhanh, khiến cho những người uống rượu thích thú, còn anh thì xoay đến chóng cả mặt. Trong sàn nhảy hát hò nhảy múa, Tần Bắc Dương được Phương Tử dẫn tới say mê, vừa quay lại đã thấy chủ bữa dạ hội hôm nay. Cô ấy là Hikari. Saga Hikari 16 tuổi, mặc một chiếc váy dạ tiệc màu trắng, tóc búi lên lộ ra cổ và ngực mịn màng, phối cùng vòng cổ Cartier. Tóc của cô được tạo thành các lớp sóng, mô phỏng lại kiểu tóc của công chúa xã hội thượng lưu ở châu Âu. Xa nhau một năm rưỡi, cô đã thành thiếu nữ, ngực cũng dần phát triển, nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Cô giống con thiên nga trắng đầu đội vương miện, hạ cánh cuống chiếc ao với vô số các con chim khác đang xù lông. Người đàn ông đang nắm tay cùng nhảy với cô là một thanh niên trẻ tuổi, dáng gầy gò, mặc quân phục. Thái tử Hirohito 22 tuổi của Đế quốc Nhật Bản. Thiên hoàng Taisho hiện nay rất yếu, còn mắc bệnh tâm thần nặng, Hoàng thái tử đã nhiếp chính giám quốc từ hai năm trước, mọi người đều ngầm hiểu anh sẽ đăng cơ ngôi Thiên hoàng. Hoàng thái tử dưới một người, trên vạn người thường sẽ không tham gia những buổi dạ hội sinh nhật thế này. Nhưng gia tộc của Hầu tước Saga có quan hệ thông gia thân mật với Thiên hoàng Meiji. Xét về vai vế, Saga Hikari là em họ xa của Hoàng thái tử. Hoàng thất Nhật có truyền thống kết hôn cận huyết, thậm chí cô còn là tiêu chuẩn phù hợp vào vị trí Thái tử phi. Dù nhảy cùng với Thiên hoàng tương lai, nhưng Saga Hikari không mấy vui vẻ, trán còn lấm tấm mồ hôi như lâm đại địch. Tầm mắt của cô sượt qua vai của Hoàng thái tử Hirohito đụng trúng ánh mắt Tần Bắc Dương, cách cổ của Phương Tử. Chỉ trong chớp mắt, bước nhảy của Saga Hiakri bị loạn, vừa đúng giẫm lên mũi chân Hoàng thái tử Hirohito. Cú giẫm này nặng nề, khiến Hoàng thái tử không nhịn được kêu lên, cả sản nhảy đều trở nên im lặng. Dàn nhạc cũng dừng lại, võ quan hầu cận lập tức xông lên, tránh cho Hoàng thái tử gặp chuyện ngoài ý muốn. Theo phép tắc trong cung, Saga Hikari phải lập tức xin lỗi Hoàng thái tử, sau đó nhảy lại. Cô lại gạt Hoàng thái tử Hirohito sang một bên, trân trân nhìn vào đôi mắt của Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương thả tay. Phương Tử say bí tỉ ngã xuống đất, lại kêu lên. “Anh trai!” Hikari đi tới trước mặt Tần Bắc Dương. Vốn định lặng lẽ tới tặng quà, không ngờ lại thành tiêu điểm của vũ hội. Hoàng thái tử Hirohito đi tới: “Công chúa Hikari, vị này là bạn của em sao?” “Vâng, anh ấy là anh của em” Hoàng thái tử hơi cúi người với Tần Bắc Dương, khách khí nói: “Xin chào, tôi là Hirohito, xin anh chiếu cố” “Xin chào, tôi là… Tần Bắc Dương” Ở đầu kia của vũ hội, Hầu tước Saga cũng đang đi tới. Tần Bắc Dương không thể che giấu thân phận, chỉ đành thẳng thắn trả lời. “Anh là người Trung Quốc?” Tần Bắc Dương cao hơn Hoàng thái tử một cái đầu, ưỡn ngực nhìn xuống đáp: “Tôi là người Trung Quốc” “Xin lỗi, điện hạ. Em có thể nhảy với anh ấy không?” Hikari bước tới bên cạnh Tần Bắc Dương, cũng hỏi như thế với Phương Tử. “Đương nhiên!” Thái tử Hirohito cũng không vui, nhưng chân bị đau nên đành khập khiễng để người hầu dìu đi. Phương Tử uống say, không biết trốn đi đâu rồi? Có lẽ, cô cũng đã tỉnh rượu. Dù cô ấy là ai, Tần Bắc Dương cũng có thể khẳng định, đêm nay cô ấy sẽ không ám sát Hoàng thái tử, nếu không đã không uống say. Vì thế, dàn nhạc lại chơi lại bài nhạc, nhưng lần này đổi thành “Blue Danube” của John Strauss Jr. Hikari chủ động nắm tay Tần Bắc Dương, để anh ôm eo mình, lượn theo điệu nhạc. Dù bước nhảy của Tần Bắc Dương rất vụng về, giống như tiết tấu chuyển gạch ở công trường, nhưng Hikari lại như đến Cung điện Schönbrunn ở Vienna, giống như Công chúa Sissi đã gặp Hoàng đế Franz. Họ cứ tiến lên phía trước, quay tròn trong làn sóng sông Danube. Hikari là nhân vật nữ số một trong buổi tiệc hôm nay, tất cả mọi người đều tránh đường cho Tần Bắc Dương đang lảo đảo. Hầu tước Saga định lên ngăn cản hành động hoang đường của con gái mình, Haneda Taiki ngăn lại, anh mời ông một chén rượu: “Cứ để cho công chúa vui thêm một lát” Đáng tiếc, niềm vui lúc nào cũng ngắn như thế, điệu “Blue Danube” mới nhảy được một nửa thì đèn treo trong hội trường bắt đầu chớp lóe, lúc sáng lúc tối, giống như hồn ma nhập thể, khiến cho khách khứa hoảng loạn, các cô gái thi nhau hét lên. Dàn nhạc tiếp tục chơi nhạc, điệu Waltz không thể không tạm dừng. Trong lúc hỗn loạn, đèn chớp tắt bật, Saga Hikari tránh cha mình, kéo Tần Bắc Dương vào một góc tối của hội trường, tựa đầu vào vai anh nói: “Anh, anh đặc biệt đến để tham dự tiệc sinh nhật em sao?” “Không…” Tần Bắc Dương vẫn là kẻ có EQ bằng không, không biết nói lời ngọt ngào. “Ngày mai anh có việc ở Tokyo. Nhưng, anh phải tới tham dự tiệc sinh nhật em” Câu cuối mới khiến cho Saga Hikari cười thích thú. Cô đấm nhẹ lên ngực anh. Tần Bắc Dương mới nhớ ra quà sinh nhật, lấy ra hộp xà bông của Ý từ hộp đồ thợ mộ. Anh biết kích thước xà bông hương Alpine Jungfrau mà Hiaki thích dùng nhất. Không có hương xà bông bày, anh và Cửu Sắc cũng không thể đến theo tung tích của mộ cổ vùng ngoại ô Thượng Hải, cứu Hikari từ tay A Hải. “Anh, anh hiểu em quá!” Thực ra, Tần Bắc Dương tự nghĩ thấy thứ mình không hiểu nhất chính là trái tim thiếu nữ. Anh huýt sáo một tiếng, Cửu Sắc ở phòng bên cạnh ngậm Đường đao ngụy trang thành cán ô tới. “Cửu Sắc! Kawaii!” Hikari ôm đầu thú, Cửu Sắc tỏ vẻ ngoan ngoãn. Thú cưng thông minh là phải biết dùng chiêu, lợi dụng sự đáng yêu để tán gái cho chủ nhân. Hầu tước Saga cuối cùng cũng tìm được con gái, đang định nổi cơn tam bành thì trong hội trường vang lên tiếng hét. Hóa ra dưới đất bỗng xuất hiện rất nhiều chuột, chi chít dưới đất vọt cả lên sàn khiến các cô gái sợ nhảy cẫng lên, có người ngồi xuống chết cả hai con chuột. Mà đám chó ở phòng bên cạnh đồng loạt vọt sang, biểu diễn màn kịch chó bắt chuột. Hầu tước chỉ đành phải quay về giữ gìn trật tự, hội trường đang loạn xì ngầu. Hikari vội vàng nói: “Nhà bọn em trước giờ chưa từng có chuột. Đêm nay sao thế nhỉ?” Nói xong, Cửu Sắc cảm thấy có gì đó sai sai, mấy viên linh thạch trong người nó nóng lên, đôi mắt màu lưu ly bắt đầu phát sát, chạy bốn chân ra khỏi hội trường, đến bãi cỏ của phủ Hầu tước. Tần Bắc Dương và Hikari đuổi theo, chỉ thấy dưới đất xuất hiện ánh sáng trắng kỳ lạ, một lớp sương mù dày đặc dần che phủ. Trong bãi cỏ có một chiếc hồ bơi, nhưng nó đang không ngừng cuồn cuộn, tựa như sắp phun lên. Quay lại nhìn tòa nhà, đèn của cả tòa nhà đang chớp tắt, quản gia và thợ điện đang bận sửa chữa mà không tìm ra nguyên nhân. “Nước hồ cuồn cuộn, ánh sáng dưới đất chiếu sáng, điện từ có vấn đề, động vật chạy loạn… còn có cả thú trấn mộ nhạy cảm nhất” Tần Bắc Dương nhớ tới ngày mai đầy đáng sợ. “Động đất?”