← Quay lại trang sách

Chương 45 Cảnh báo cấp một

Ngày 31 tháng 8 năm 1923, đêm khuya, vũ hội sinh nhật của công chúa Hầu tước Saga đang tới cao trào“Anh, anh đang nói đây đều là những điềm báo trước của động đất sao?” “Lúc anh học năm thứ ba cao đẳng ở Osaka, anh thường đọc sách về động đất. Những hiện tượng kỳ lạ này nói rõ có thể sẽ có một trận động đất có tính tàn phá!” Hikari nắm cánh tay anh: “Anh chắc chứ?” “Anh… không biết nữa!” Tần Bắc Dương không chắc chắn lắm, cúi đầu nhìn Cửu Sắc, hỏi y hệt. Tiểu thú trấn mộ gật đầu, ánh mắt chắc chắn – Sắp có động đất rồi. Phải biết rằng nó bị nhốt trong địa cung kỳ quái Bạch Lộc Nguyên một ngàn hai trăm năm, nên cực kỳ nhạy cảm với từng thay đổi nhỏ của thế giới dưới đất. Tần Bắc Dương nằm bò ra sân cỏ, dán tai và trái tim xuống đất, cảm nhận chuyển động của phần bên trong vỏ trái đất… Từ sau khi vào địa cung Bạch Lộc Nguyên, gỡ phong ấn bị điện giật xong, anh có thể cảm nhận được những thay đổi cực nhỏ trên trời dưới đất, ở các giác quan mắt, mũi, miệng, tai. Ở trình độ nào đó thì Tần Bắc Dương cũng nhạy cảm gần ngang với thú trấn mộ, cũng giống như chuột, cóc, chó mèo… Ngực và viên huyết ngọc ấm Hòa Điền đều sáng lên. Nhắm mắt lại, anh nhìn thấy lướt qua cảnh trời long đất lở, Tokyo với hàng chục triệu tòa nhà cao tầng, trong khoảnh khắc rơi vào biển lửa. Địa ngục của hàng triệu người, cả thành phố Sodom bị phá hủy. Tần Bắc Dương xoay người đứng lên: “Anh chắc chắn!” Thợ điện đã sửa xong đường điện, nhưng vẫn không hiểu vì sao? Nhân vật nữ chính của đêm nay, Saga Hikari nhấc váy chạy về trung tâm của sàn nhảy, cướp mic của người dẫn chương trình: “Các vị! Rất vui vì mọi người đã tới chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng! Chuyện này có liên quan tới sinh mạng của mọi người!” “Hikari!” Hầu tước Saga tức giận lao tới cướp mic của con gái, đẩy cô xuống rồi xin lỗi quan khách. Con gái ông trước nay vẫn tùy hứng, không có chút phong thái thục nữ quý tộc cung đình, bình thường cũng thường làm những chuyện khác người, thích mơ mộng, lại hay nói linh tinh chỗ đông người. Lúc thì nói nhà mình mở kỹ viện, lúc thì lại nói Đế quốc Nhật sẽ thất bại trong đại chiến thế giới tiếp theo. Những điều này khiến trọng thần triều đình như ông mất hết thể diện. Con gái lại cướp mic từ trong tay cha, cởi giày cao gót, trèo lên chiếc đàn dương cầm của đội nhạc nói: “Tất cả những hiện tượng kỳ lạ đêm nay là dấu hiệu của việc Tokyo sắp có một trận động đất lớn! Xin các vị hãy mau rời khỏi phòng, đến nơi thoáng đãng tránh nạn, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết! Sẽ chết!” “Điên rồ!” Hầu tước Saga bị tức đến ngất xỉu. Con gái nói những lời xúi quẩy trong tiệc sinh nhật, “Đùa quá đáng rồi đó!” Quan khách đều lần lượt lắc đầu. Dù họ đều tận mắt chứng kiến những hiện tượng dự báo động đất như sự cố đèn điện, chuột hoành hành, ánh sáng trên sân cỏ và sương mù, nhưng không ai tin lời cảnh báo của một cô thiếu nữ 16 tuổi. Có người nói, Nhật Bản từ trước tới nay hay động đất, dù có bị thêm lần này cũng chẳng sao, đã quen rồi. Chuyện dừng ở đây, buổi tiệc sinh nhật tan trong sự không vui, quan khách lục tục kéo nhau ra về, bao gồm cả Thái tử Hirohito ngôi sao, Thiên Hoàng tương lai của Đế quốc Nhật Bản. Tần Bắc Dương muốn đi tìm Phương Tử nhưng phát hiện ra cô đã biến mất không dấu vết. Haneda Taiki kéo anh vội vã rời đi, màn vừa rồi đã khiến Hầu tước Saga tức giận, tránh cho Hầu tước bày lý do bắt họ. Cửu Sắc đứng bất động, Tần Bắc Dương quay lại mới phát hiện tòa nhà kiểu Tây đã lấp loáng ánh lửa. Nhạc công, người hầu, bảo vệ đều lần lượt tháo chạy. Lửa nhanh chóng lan từ bếp tới phòng tổ chức tiệc, rồi lại lan sang các phòng trên tần. Có người mở vòi cứu hỏa ở trên sân cỏ, nhưng không thể khống chế được ngọn lửa bất ngờ này. Saga Hikari và cha cũng tháo chạy, Hầu tước bị lửa thiêu cháy nửa mái tóc, nhìn chật vật vô cùng. Tà váy của công chúa cũng còn đang cháy, quản gia khó khăn lắm mới giúp cô dập lửa. Cuối cùng bộ lễ phục dạ tiệc đã thành lễ phục nhỏ, bắp chân và bụng lờ mờ có mấy vết thương. Hầu tước nổi trận lôi đình hét lên: “Hikari! Cha phải đưa con tới trường huấn luyện thanh thiếu niên thôi!” Thì ra đám cháy này do Hikari làm. “Cha đại nhân, nếu con không làm ra trận hỏa hoạn này, mấy chục mạng người nhà ta sẽ chết không có chỗ chôn trong động đất. Con không muốn cha chết! Con muốn cứu tất cả mọi người!” Hikari quan tâm tới tất cả hầu gái, nô bộc, quản gia đang chạy trên bãi cỏ, để họ không thể đi được đâu, chỉ có thể nghỉ qua đêm trên bãi cỏ. Dù sao đêm nay thời tiết cũng nóng, không bị lạnh, đừng đi tìm phòng ở là được! Lúc này, xe cứu hỏa đã tới, vòi rồng đã không thể cứu vãn được tòa nhà sang trọng, tòa nhà đổ ầm ầm, lửa bốc lên tận trời. Ánh lửa tựa như còn bay lên tới tận mặt trăng, chiếu sáng rõ cả Hoàng cung Nhật Bản ở gần đó… Thật sự đúng là “Chứng kiến anh xây nhà lầu, tận mắt thấy anh mời quan khách, rồi lại nhìn tòa nhà của anh sụp đổ”. Đêm nay là cuối tuần, gần nửa đêm, có biết bao nhiêu người không thể tìm được khách sạn. Hầu tước Saga không còn cách nào khác, chỉ đành hạ lệnh dựng lều qua đêm trên bãi cỏ, đồng thời cố gắng cứu tài sản trong đám hỏa hoạn. Hầu tước tức giận, ông quyết định đưa con gái tới cục cảnh sát. Lấy tội danh phóng hỏa để trừng phạt cô công chúa điêng cuồng. Nhưng ông vừa quay đi quay lại đã không thấy Hikari đâu rồi. Cách đó trăm mét, Saga Hikari 16 tuổi đã chạy tới một góc phố tối tăm, lao vào lòng Tần Bắc Dương. Cô quay đầu nhìn về phía phủ Hầu tước đang chìm trong ánh lửa ngút ngàn, nói lớn: “Em là ánh sáng!” “Em làm “ánh sáng” này sáng quá!” Tần Bắc Dương dở khóc dở cười nói tiếng Trung, rồi lại nói bằng tiếng Nhật, “Công chúa điện hạ, em cũng quá tùy tiện rồi! Anh chỉ nói có dự báo động đất, chứ anh có bảo em tự đốt nhà mình đâu!” “Nhưng em không phóng hóa thì sao những người đó có thể chạy ra ngoài được chứ!” “Có cô con gái kỳ quặc như em, anh bắt đầu hiểu nỗi khổ của Hầu tước Saga rồi” Tần Bắc Dương nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, “Mau về bên cạnh cha em đi” “Không!” Hiakri lắc đầu, cắn mối. “Em không thể về. Cha nói em đã phạm tội phóng hỏa, nếu về sẽ đưa em đến trại huấn luyện thiếu niên” “Đừng lừa anh!” Tần Bắc Dương nhớ lại mùa đông bốn năm trước ở Osaka, bị trúng bẫy cô gái này. “Em không lừa anh!” Nước mắt Hikari bắt đầu rơi xống, cầu xin Haneda Taiki ở bên cạnh. “Ngài Haneda, cầu xin các anh, đưa em theo với!” “Công chúa Hikari, hôm nay là sinh nhật em, đừng khóc!” Haneda Taiki nắm tay Hikari đặt vào tay Tần Bắc Dương, “Bắc Dương, cậu không đuổi được cô ấy đi rồi!” Tần Bắc Dương vỗ đầu, nhìn Hikari lại ôm đầu Cửu Sắc. Hình như con thú trấn mộ này đã thành thú cưng của cô. “Oan gia!” Ba người một thú, không tiếp tục tiến vào màn đêm của Tokyo nữa. Trên đường, thi thoảng lại có đại quân chuột đâm vào nhau, chim và dơi cũng lần lượt kéo nhau chạy khỏi thành phố, dưới ánh trắng không ngừng có những loài sinh vật bay đen kịt lướt qua. Sương mù kì lạ cũng bốc lên, thi thoảng còn có cảm giác như băng khô, cộng thêm cả ánh sáng từ dưới đất rọi lên đẹp kì lạ. Tần Bắc Dương tin phán đoán của Cửu Sắc không sai, cơn động đất mang tính hủy diệt sắp tới. Giống như thanh gươm Damocles treo trên đầu, không biết bao giờ rơi xuống nữa? Họ không dám về khách sạn, chỉ có thể lang thang trên đường phố Tokyo, hơn nữa còn tránh các tòa nhà, chỉ men theo bờ sông những nơi thoáng đãng. Haneda Taiki gọi điện cho tòa soạn báo, đài phát thanh, cục khí tượng, thậm chí cả cục cảnh sát… Chỉ tiếc là đêm rồi nên không ai nghe. Nếu sau nửa đêm có động đất, thì sẽ là tai họa mang tính hủy diệt. Saga Hikari mặc bộ dạ hội bị cháy nham nhở, ngồi bên bờ sông Nihonbashi, ngửa cằm lên nói: “Hay là em lại đi đốt mấy căn nhà? Để đuổi những người đang ngủ ra ngoài!” “Ngốc!” Haneda Taiki thật sự muốn nhéo tai Hikari, “Công chúa điện hạ, động đất chưa tới thì Tokyo đã bị hỏa hoạn cháy chết vài trăm ngàn người rồi” “Ồ…” Hikari yếu ớt co người lại, dáng vẻ đáng thương tựa vào Cửu Sắc. Tần Bắc Dương tháo chiếc vòng cổ Cartier trên cổ cô xuống. Người đeo món đồ đắt đỏ này đi trong đêm, nếu không được anh bảo vệ thì chỉ một phút cũng có thể bị cướp, thậm chí là bắt trói.