← Quay lại trang sách

Chương 49-2 Thảm sát ở Tokyo (2)

24 tiếng sau động đất Quan Đông, lại xảy ra một lần động đất mãnh liệt nữa, một tuần sau đó thì nghênh đón mấy trăm dư chấnTần Bắc Dương, Haneda Taiki và Hikari canh giữ trên đống đổ nát, radio liên tục truyền tin tức – Cố Duy Quân, người đã lên chức thành Bộ trưởng ngoại giao của Trung Hoa dân quốc nói: “Nước ta nên có lòng trợ giúp nước láng giềng, không nên khoanh tay đứng nhìn, chính phủ nên ra điều lệnh, khuyên dân chúng quyên góp cứu tế.” Chính phủ Bắc Dương gần như phá sản biếu tặng Nhật Bản 20 vạn đồng bạc. Thuyền cứu trợ đầu tiên từ nước ngoài cập bến Nhật Bản là tới từ Trung Hoa, người đầu tiên quyên tiền cho dân Nhật là người cử hành biểu diễn quyên tiền – Mai Lan Phương. Thương hội Thượng Hải đưa tới 10000 bao bột mì, 3000 bao gạo, là bút viện trợ quốc tế đầu tiên mà người Nhật tiếp nhận được. Hội chữ thập đỏ Trung Hoa cũng là đội cứu viện chữa bệnh đầu tiên tới tai khu… Haneda Taiki vừa nghe tin tức radio vừa ướt hốc mắt quỳ xuống trước mặt Tần Bắc Dương: “Tôi chưa từng thấy quốc gia nào biết lấy ơn báo oán như Trung Hoa!” Ngày thứ ba sau động đất, lửa lớn Tokyo mới bị dập tắt. Nạn dân tới tấp chạy về căn nhà sụp đổ của mình, tìm tòi người sống sót và tài vật. Tần Bắc Dương đang định đưa Hikari về phủ Hầu tước Saga lại phát hiện phía Tây Nam Tokyo dâng lên khói đặc cuồn cuộn. Cửu Sắc đầu tàu gương mẫu, bọn họ theo khói bụi mà đi. Trên khu phố hoang vu, Tần Bắc Dương thấy rất nhiều thi thể mới, những người này có nam có nữ, không phải chết vì động đất mà vì bị đạn bắn chết, có nhiều người còn bị lưỡi lê đâm chết, thậm chí có cả đầu người và tứ chi bị đao kiếm chém xuống. “Người Triều Tiên!” Haneda Taiki có thể phân biệt chính xác đâu là người Triều Tiên đâu là người Nhật Bản, Triều Tiên là thuộc địa của đế quốc Nhật, ở Tokyo có rất nhiều người Triều Tiên di cư, làm lao động chân tay vất vả. Ngày thứ hai sau động đất Quan Đông đã xuất hiện tin đồn người Triều Tiên thừa dịp loạn lạc phóng hoả và đầu độc nước giếng, thậm chí còn nói người Triều Tiên định tổ chức bạo động ở Tokyo. Thế là quân đội Nhật và dân chúng bắt đầu trắng trợn tàn sát người Triều Tiên. Sau động đất, giữa thời cuộc hỗn loạn, hoàn toàn đánh mất trật tự và luật pháp, giết người dễ như giết gà, dù sao ném người chết vào trong đống đổ nát cũng căn bản sẽ không có cảnh sát tới hỏi. Chẳng những là người Triều Tiên mà còn có rất nhiều người Nhật theo chủ nghĩa vô chính phủ cũng bị quân đội nhân cơ hội tàn sát. Đột nhiên, đằng trước xuất hiện lục quân Nhật súng ống sẵn sàng, Tần Bắc Dương vội mang mọi người trốn vào đống đổ nát. Trên lưỡi lê của những binh lính này vẫn còn giọt máu, xua đuổi rất nhiều công nhân quần áo tả tơi, đội ngũ xếp hàng dài e cả ngàn người. Từ tướng mạo và quần áo của họ, dường như đều là người Trung Hoa! Lúc này ở Nhật có hàng nghìn lao công Trung Hoa, đa số tới từ nông thôn Ôn Châu, đôi bên nói tiếng Ôn Châu mà Tần Bắc Dương không rành lắm. Binh lính Nhật bắt công nhân Trung Hoa đứng giữa đống đổ nát, đột nhiên hô to: “Động đất tới!” Vốn bản năng cầu sinh, nhóm công nhân tới tấp bò xuống đất, các binh sĩ giơ lên súng trường shiki 38 nổ súng. Tần Bắc Dương kinh hồn táng đảm, cho dù mấy hôm nay nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn người chết, nhưng đây chính là thảm sát trần trụi ở Tokyo! Vòng đạn thứ nhất bắn vào sau lưng người Trung Hoa, sĩ quan hạ lệnh dừng nổ súng tiết kiệm đạn dược, dùng lưỡi lê giải quyết nốt vấn đề. Công nhân người Trung tuyệt vọng phản kháng, nhưng tay không tấc sắc sao địch nổi binh lính huấn luyện kỹ càng? Giống như quân đội tập huấn, bọn họ coi người sống như cọc gỗ mà đâm, chỉ thoáng chốc máu chảy lan tràn… Màn đêm, đúng lúc buông xuống. Không cần chủ nhân ra nệnh, Cửu Sắc tự động biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, sừng hươu tuyết trắng mọc lên, thân mang giáp đồng, liên tục phun lửa lưu ly, đốt binh lính Nhật thành tro bụi. Tần Bắc Dương nương bóng đêm yểm trợ, lấy nỏ chữ thập bắn tên, bắn chết liên tiếp mấy vị sĩ quan cấp thấp. Đội quân Nhật này tổng cộng hơn trăm người, ngắn ngủi vài phút đã bị tiêu diệt một nửa. Công nhân người Trung sống sót tức khắc giải tán, ít nhất có năm, sáu trăm người thoát chết, giữa đống đổ nát để lại mấy trăm thi thể máu thịt lẫn lộn. Binh sĩ Nhật còn đang bắn chết người chạy nạn, Tần Bắc Dương nhảy ra cao giọng la lên: “Dừng tay!” Anh nhận ra sĩ quan người Nhật, người đàn ông có gương mặt cương nghị uy mãnh, Hatada Saburo – hiện giờ đã mang quân hàm Thiếu tá lục quân, giơ đao còn vương máu, đứng bên ánh lửa bùng cháy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Bắc Dương và Haneda Taiki phía sau lưng anh. “HATA…” Hatada Saburo thốt ra từ tiếng Nhật, vừa có nghĩa là “Haneda”, vừa có nghĩa là “Tần”. Ba năm trước, ở nước Nga, Hatada Saburo làm đại biểu quân Nhật đóng ở Siberia từng có quen biết với phiên dịch cho Hồng quân là Tần Bắc Dương, cho nên nhớ gương mặt này. “Đế quốc Nhật, Thiếu tá lục quân, Hatada Saburo… Chúng ta từng gặp nhau, tiên sinh Tần, tiên sinh Haneda!” “Hả?” Haneda Taiki giả ngu là bản lĩnh hạng nhất: “Ngài là Thiếu tá Hatada Saburo? Ái chà, tôi nhớ ra rồi! Chúng ta đều là hậu duệ nhà họ Tần.” “Công chúa Hikari!” Hatada Saburo nhận ra Hikari, bốn năm trước ở hội nghị Paris, hắn ta từng bảo vệ hòn ngọc quý trên tay Hầu tước đại nhân ở Versailles. “Tiên sinh Hatada Saburo, các người đang làm gì vậy? Không đi giúp nạn dân mà ngược lại tàn sát người Triều Tiên và người Trung Hoa?” “Đây là mệnh lệnh của cấp trên, tôi là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.” Hikari toả ra khí thế công chúa, chỉ vào mũi hắn: “Vậy tôi ra lệnh cho ngài lập tức rút lui! Không được lạm sát kẻ vô tội nữa!” Đối mặt với Hikari 16 tuổi, Tần Bắc Dương, Haneda Taiki và cả thú trấn mộ ấu kỳ lân vừa giết chết mười mấy tên lính Nhật, cơ mặt Hatada Saburo co giật – Cửu Sắc chẳng phải chính là “thể cơ khí có linh hồn” mà bốn năm trước trong thí nghiệm cổ mộ Yoshino, hắn ta từng tha thiết ước mơ đó sao? Mặc dù Hatada Saburo có thể ra lệnh cho quân đội sống mái với Cửu Sắc và Tần Bắc Dương, cùng lắm thì chết chung. Nhưng hắn ta tuyệt đối không dám nổ súng về phía Hikari. Ném chuột sợ vỡ đồ, Hatada Saburo cúi chào công chúa Hikari thật sâu, hạ lệnh toàn quân rút lui. “Giặc cùng đường chớ đuổi!” Tần Bắc Dương ngăn cản dục vọng giết chóc của Cửu Sắc. Anh xông lên giữa nơi đổ nát, đống thi thể, nhìn các công nhân đột tử nơi tha hương, đôi mắt không khỏi ướt át. Quá nhiều thi thể, bọn họ căn bản không đủ sức lực mai táng, nhưng cũng không thể đốt cháy, như vậy chẳng khác nào hủy thi diệt tích. Bọn họ đành phải rời khỏi nơi đây, khắp nơi là người Triều Tiên bị tàn sát, thỉnh thoảng trộn lẫn người Trung Hoa. Hikari nói cần phải đem chuyện hung ác này kể lại cho cha nghe, để Hoàng Thái tử Hirohito nghiêm khắc xử phạt quân bộ, cần phải đưa hung thủ như Hatada Saburo ra toà án quân sự, thậm chí phán xử tử hình! “Sẽ không đâu, giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ nhóm nguyên lão bên người Hoàng Thái tử không biết? Nếu truy cứu ra, chẳng lẽ Hoàng Thái tử không có trách nhiệm? Kết quả không cần nói cũng biết – chẳng đi đến đâu!” “Nếu như vậy, thảm sát ở Tokyo hôm nay không xử lý không trừng phạt, đội quân tàn bạo này tương lai bước vào thổ địa Trung Hoa, tất nhiên sẽ còn có thảm sát Bắc Kinh hoặc Nam Kinh…” Trước thời gian 14 năm, Tần Bắc Dương một câu thành sấm! Ngày thứ bảy sau động đất, bọn họ trở lại cầu Nhật Bản, trung tâm thành phố Tokyo. Trật tự đang được khôi phục dần, cuối cùng nhìn thấy có đội ngũ cứu viện đang đào đống đổ nát thê thảm lên. Nắng gắt cuối thu tháng 9, thi thể bị chôn vùi mau chóng thối rữa, khắp nơi toả ra mùi tanh hôi gắt mũi. Mà dưới lòng đất chôn vùi nhiều thi thể nhất chính là toà nhà có ma, đại thánh điện Liên minh thợ thủ công ở Viễn Đông. Tần Bắc Dương nhìn thấy người gác cổng Schmidt. Người thợ thủ công Đức chống một cây trượng, chân phải bó thạch cao, khập khiễng đi tới phía anh, đẩy vào góc rẽ. Schmidt nhỏ giọng chất vấn bằng tiếng Pháp: “Tại sao anh vẫn ở Tokyo?”