Chương 49-3 Thảm sát ở Tokyo (3)
“Thì sao?””Sáng hôm nay, từ trong đống đổ nát đại thánh điện đào được di thể của Đại tôn giả.” Nhớ tới vài phút trước khi động đất Quan Đông bùng nổ, Tần Bắc Dương hơi thở dài: “Ông ấy quả nhiên không chạy trốn!” Người gác cổng quay lại nhìn về phía cầu Nhật Bản, trong đám người đang đào xen lẫn mấy gương mặt người phương Tây, hiển nhiên đều là thành viên Liên minh thợ thủ công: “Đừng để bọn họ thấy anh!” “Chẳng lẽ…” Tần Bắc Dương nhớ tới khả năng nguy hiểm nhất: “Bọn họ tưởng rằng?” “Ba vị nghi trượng cho rằng anh đã ám sát Đại tôn giả!” “Bởi vì tôi là người đứng đầu Liên minh thích khách, người thừa kế Hội sát thủ, mượn danh nghĩa đàm phán tới đây hành thích? Nghe cũng hợp lý lắm.” “Ai nấy đều nghĩ vậy!” Tần Bắc Dương ẩn nấp vào một phòng lung lay sắp đổ, trầm giọng hỏi: “Đã phát hiện di thể Đại tôn giả, tại sao không kiểm tra nguyên nhân chết? Có phải chết vào ám sát hay không, ít nhất pháp y sẽ có kết luận!” “Đại tôn giả bị đè ở giữa đống đổ nát trong mật thất, đã sớm tan xương nát thịt, chỉ có gương mặt cơ bản còn hoàn hảo, căn bản không thể kiểm nghiệm nguyên nhân chết.” “Schmidt! Ông chính mắt thấy, tôi trong sạch!” “Đúng vậy, nhưng chức trách của tôi chỉ là gác cổng, ba vị nghi trượng đã nắm giữ quyền lực của Đại tôn giả, bọn họ căn bản không tin lời tôi nói. Nguyên nhân quan trọng hơn nằm ở chỗ, bọn họ ghen ghét với tôi!” “Nơi có người sẽ có giang hồ!” Tần Bắc Dương cứ tưởng núi Thái Bạch và Liên minh thích khách như thế, không ngờ Liên minh thợ thủ công nghiêm mật cũng không ngoại lệ. “Tôi và gia tộc của đại tôn giả là thế giao, đều nói tiếng Đức, nên tôi trở thành tâm phúc thân tín của ngài ấy, ngài ấy luôn khen ngợi tôi trước mặt mọi người: anh làm việc, tôi yên tâm! Ba vị nghi trượng lần lượt là người Mỹ, người Anh, người Pháp, cho rằng tôi ở thế chiến đứng về phía nước Đức, đi ngược lại với tinh thần bí mật ủng hộ nước đồng minh của Liên minh thợ thủ công. Đại tôn giả mắc bệnh nan y, thời gian không còn nhiều, vốn được chúng tôi nâng tới tham gia đại hội thế giới, mọi người lại cho rằng tôi thừa dịp Đại tôn giả bệnh nặng mà tiếm quyền. Ba vị nghi trượng bề ngoài cùng tiến cùng lùi, kỳ thực trong lòng không phục lẫn nhau, từng người kéo bè kết cánh, sau lưng là thế lực từng nước. Vốn dĩ còn có cả nước Đức giúp đỡ, nhưng vì họ chiến bại, Đại tôn giả qua đời, cũng sụp đổ tan tành.” Schmidt kể ra đấu tranh nội bộ trong Liên minh thợ thủ công, hoá ra cũng là tuồng cung đấu đặc sắc. “Hiểu rồi, cái chết của Đại tôn giả chính là kết quả bọn họ hi vọng đã lâu!” Quân chủ qua đời mà chưa lập người nối dõi, các con trai ắt vì tranh ngai vàng mà đại chiến – Tần Bắc Dương áp quy luật lịch sử Trung Hoa vào Liên minh thợ thủ công. “Phải, bây giờ ba vị nghi trượng đều muốn trèo lên vị trí Đại tôn giả đời thứ 25, Liên minh thợ thủ công chắc chắn rơi vào nội chiến gió tanh mưa máu, thế lực các nước sau lưng cũng sẽ hoá trang lên sân khấu.” “Bên giảm bên tăng, lần động đất Quan Đông này liệu có phải là Liên minh thợ thủ công từ thịnh chuyển suy, Liên minh thích khách từ khe núi trỗi dậy không?” Haneda Taiki không nhịn được xen ngang một câu. Lần động đất này chẳng những giết hại Đại tôn giả đời thứ 24 của Liên minh thợ thủ công, còn tiêu diệt một nửa số người gác cổng cùng với hơn 40 bậc thầy thủ công châu Âu bị đè chết dưới Đại thánh điện Viễn Đông – cũng ý nghĩa rằng rất nhiều tài nghệ vĩ đại sắp thất truyền. Liên minh thích khách dễ như trở bàn tay, chỉ dựa vào sức mạnh tự nhiên đã xoay người thật đẹp! “Ba vị nghi trượng đạt được thoả thuận bí mật, nếu ai có thể báo thù cho Đại tôn giả, bắt hoặc giết chết anh – “Tần Bắc Dương Trung Hoa”, thì họ sẽ ủng hộ người đó trèo lên bảo tọa Đại tôn giả đời kế tiếp!” “Cho nên, mỗi người trong Liên minh thợ thủ công đều muốn giết tôi?” “Đúng vậy!” Người gác cổng Schmidt vẻ mặt nghiêm túc, tuyệt đối không phải nói đùa. “Đây là vận mệnh của tôi! Tôi nhận!” Là người mắc bệnh nan y phải chết giống Đại tôn giả, mặt Tần Bắc Dương không đổi sắc. “Nếu không thể giết chết anh ở đây, Liên minh thợ thủ công sẽ nghĩ cách tấn công sào huyệt của các anh.” “Ý anh là – Đại thánh điện Viễn Đông của Liên minh thích khách, núi Thái Bạch cũng sẽ có nguy hiểm?” “Cũng như 600 năm trước, Đại tôn giả đời thứ nhất Tần Tấn trợ giúp người Mông Cổ đánh hạ Vườn hoa Thiên Quốc Hội sát thủ, Liên minh thợ thủ công cũng có thể tái diễn lần thứ hai.” “A U…” Tần Bắc Dương nhăn mày rậm, anh không lo lắng cho an nguy của mình, chỉ không muốn liên lụy tới người vợ chờ anh nhớ anh oán anh ở trên núi Thái Bạch. “Tần, tôi đã cảnh cáo anh rồi, anh hãy tự thu xếp đi! Nhanh chóng rời khỏi Nhật Bản! Rời khỏi Liên minh thích khách nhanh nhất có thể, không được làm con rối đứng đầu nữa! Nếu không anh sẽ chết không có chỗ chôn, và cả những người bên cạnh anh nữa!” Schmidt vô thức nhìn thoáng qua Hikari 16 tuổi. “Vấn đề cuối cùng, Schmidt, vì sao anh lại giúp tôi chạy thoát?” “Thứ nhất, là vì nơi này!” Schmidt sờ ngực, ý chỉ lương tâm: “Thứ hai, Đại tôn giả muốn anh kế thừa vị trí luôn là có nguyên nhân, tôi tin tưởng phán đoán của ngài ấy.” “Đa tạ! Xin nhận của tôi một lạy!” Tần Bắc Dương quỳ gối đầu xuống đất, Schmidt đã chống gậy rời đi. Haneda Taiki vỗ vai Tần Bắc Dương: “Anh lại gặp phải đại sự rồi!” “Anh trai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi đối thoại đều bằng tiếng Đức, Hikari chẳng hiểu câu nào, nhưng có thể nhận ra vấn đề nghiêm trọng từ biểu hiện của họ. “Em tuyệt đối không thể đi theo anh nữa! Anh đưa em về nhà trước!” Tần Bắc Dương tỏ ra hung ác, lần này cũng không thể làm cô bé tùy ý, Hikari rụt rè gật đầu. Anh thay một bộ quần áo của người chết, lấy mũ liền áo che khuất gương mặt, tránh để cơ sở ngầm của Liên minh thợ thủ công ở Tokyo phát hiện. Thừa dịp bóng đêm, vòng qua hoàng cung Nhật, đi tới phủ Hầu tước Saga, trên bãi cỏ đã xây dựng phòng gỗ tạm thời. Hikari và Tần Bắc Dương ôm nhau từ biệt, anh đồng ý sẽ viết thư cho cô, có lẽ tương lai còn có thể gặp lại ở Thượng Hải. “Bắc Dương, tôi bảo đảm sẽ đưa công chúa Hikari tới tay Hầu tước Saga.” Haneda Taiki vỗ vai anh: “Xin lỗi, là tôi mời cậu tới Nhật Bản, kết quả lại khiến cậu gặp phiền phức lớn như vậy.” “Không, tôi phải cảm ơn anh, tiên sinh Haneda, vì bức thư của anh mà tôi may mắn được nói chuyện với Đại tôn giả, đồng thời biết nhiều bí mật như vậy, với tôi mà nói ý nghĩa rất trọng đại! Còn nguy hiểm thì từ ngày sinh ra ở địa cung cổ mộ triều Đường chưa từng rời khỏi tôi.” Tần Bắc Dương buông tay Hikari, tránh cô bé quấn người, anh và Cửu Sắc bỏ chạy, không quay đầu lại, sau lưng vang lên tiếng “anh trai”… Hôm sau, bình minh, Tần Bắc Dương tới bến cảng Yokohama. Một chiếc tàu thủy vạn tấn tới từ Trung Hoa đã dỡ bỏ hết vật tư cứu tế. Anh quyết định cùng Cửu Sắc lẻn vào khoang thuyền, vài ngày sau có thể trở lại Thượng Hải. Anh đang định bò lên cầu thang, sau lưng vang lên một câu tiếng Trung: “Tần Bắc Dương!” Cảnh giác quay đầu lại, tảng sáng hiện lên một gương mặt thiếu nữ. “Phương Tử?”