Chương 49-4 Thảm sát ở Tokyo (4)
Anh nhận ra gương mặt này, bạn tốt cùng trường “Trường học Thiên Quốc”, từng ở chung ký túc xá mấy chục hôm.”Anh Bắc Dương, dạo này vẫn khoẻ chứ!” Lần này Phương Tử mặc đồ học sinh, bím tóc đen sẫm buông bên tai, gương mặt trắng muốt như nắng sớm trên vịnh biển Tokyo. “Sao em lại tới đây?” Phương Tử tỏ ra ai oán: “Một ngày trước động đất, ở bữa tiệc sinh nhật công chúa Hikari, chúng ta còn chưa nhảy xong vũ điệu đâu! Em muốn anh mời em nhảy một điệu nhảy.” “Xin lỗi, anh phải đi rồi!” “Em biết, anh là đối tượng mà Liên minh thợ thủ công đuổi giết toàn cầu, anh muốn bí mật trốn về Trung Hoa.” “Cho nên, em canh giữ ở đây chờ anh?” “Anh Bắc Dương, anh còn nhớ ở “Trường học Thiên Quốc”, buổi học Kinh dịch của giáo viên Mặt Nạ Quỷ, em từng tính mệnh cho anh không?” “Nhớ, mệnh ngũ hành của anh là Canh Kim, kim thuần dương, giống như một thanh kiếm, trọng nghĩa khí, nhẹ sống chết, sắc bén chói mắt, thà gãy không cong, hào khí ngút trời!” “Em còn tính cả số đào hoa cho anh nữa – anh giống một ngọn lửa lớn, phụ nữ giống thiêu thân, luôn có các cô gái như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết trên người của anh.” Anh bị câu nói này kinh hãi, Wolfna như thiêu thân mà chết, Anna xa ở Quảng Châu, A U ở núi Thái Bạch phòng không gối chiếc, còn cả Hikari mà anh vừa thoát khỏi được… “Phương Tử, hoá ra em là người Nhật Bản.” “Anh sai rồi, anh Bắc Dương, em là người Trung Hoa.” Cô nói một câu giọng Bắc Kinh: “Em sinh ra ở Bắc Kinh.” “Tôi tin em có thân thế phi phàm, lưng đeo thù hận cả đời người mới bị đạo nhân Tứ Xuyên đưa lên núi Thái Bạch.” Phương tử nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Trên lưng em đeo mối thù nước mất nhà tan!” “Nước mất?” “Đại Thanh.” “Nhà tan?” “Hoàng thất Mãn Thanh, hoàng tộc Ái Tân Giác La, Túc Thân vương Thiện Kỳ.” Tần Bắc Dương lùi lại nửa bước, nhìn gương mặt dài nhỏ của Phương Tử, quả nhiên có phong thái thiếu nữ Bát Kỳ trong thành Bắc Kinh. “Em là con gái của Túc Thân vương Thiện Kỳ? Cách mạng Tân Hợi, Thiện Kỳ phản đối Thanh Đế thoái vị, bị đảng cách mạng dùng thuốc nổ ám sát bỏ mình.” “Năm đó em mới 5 tuổi, đó chính là nước mất nhà tan!” “Theo cách em nói, em là một vị cách cách Mãn Thanh?” Viền mắt Phương Tử đỏ ửng: “Em vốn tên là Ái Tân Giác La Hiển Phương, phụ vương a mã bị ám sát, ngạch nương treo cổ tự vẫn. Năm đó phụ vương trung với triều đình, giết chóc đảng cách mạng hung ác nhất, rất nhiều hội viên hội Đồng minh bị ông ấy hạ lệnh xử quyết, vương phủ trên dưới sợ bị trả thù, đều chạy tứ tán. Chỉ có một người bạn thân của phụ vương, chính là đạo nhân Tứ Xuyên đưa em ra khỏi vương phủ, vượt biển đưa tới Nhật dưỡng dục, đổi tên thành Phương Tử.” “Em lớn lên ở Nhật?” “12 tuổi, em bị đạo nhân Tứ Xuyên đưa lên núi Thái Bạch. Em phải ngụy trang bản thân, nói dối lớn lên từ nhỏ ở Bắc Kinh, vì vậy chỉ nói giọng Bắc Kinh. Mỗi ngày em đều thấp thỏm, không dám biểu lộ thân thế thật sự – nếu mọi người biết em là con gái Túc Thân vương, thành viên gia tộc Ái Tân Giác La, khẳng định sẽ mất mạng ngay! Thích khách núi Thái Bạch và Mãn Thanh có thù không đội trời chung.” “Năm đó, chúng ta quen biết ở “Trường học Thiên Quốc”, anh cứ tưởng chỉ là giấc mơ lâu dài…” “Còn nhớ không? Chúng ta cùng trường ở núi Thái Bạch, em từng tính mệnh cho anh. Anh nói với em, ngày sinh tháng đẻ của anh – giờ Mùi, ngày Canh Tý, tháng Đinh Hợi, năm Canh Tý.” Tần Bắc Dương nhớ lại: “Đúng vậy, bát tự của anh gồm hai kim, một thủy, một hoả, một thổ, ngũ hành thủy vượng khuyết mộc.” “Mệnh ngũ hành của anh là Canh Kim, thuần dương kim, giống thanh bảo kiếm, trọng nghĩa khí, nhẹ sống chết, sắc bén chói mắt, thà gãy không cong, hào khí ngút trời. Trong mắt anh không chấp nhận hạt cát, thích người thông minh tài trí, chán ghét kẻ hèn nhát. Anh cũng là người tri ân báo đáp, nhận ơn giọt nước, báo đáp suối ngàn. Cho dù vận mệnh như thanh kiếm, nội tâm lại hết sức mẫn cảm yếu ớt. Thích mềm không thích cứng, tuyệt đối không phụ lòng tốt của người khác.” “Nhưng anh cũng dễ tin người khác, dễ bị mắc lừa.” Anh biết rõ điểm yếu của mình, nhưng không biết sửa lại thế nào? Người mang lợi khí, nếu không biết dùng cũng sẽ hại người hại mình. “Trong đầu anh thiếu dây nào đó, không đụng tường cứng không quay đầu lại, không gặp Hoàng Hà không rơi nước mắt. EQ bằng không.” “Anh Bắc Dương, em còn tính số đào hoa cho anh. Anh ấy mà, trời sinh có duyên với phụ nữ, sẽ có rất nhiều cô gái thích anh, như thiêu thân lao vào lửa… Kết cục của họ nhất định bi thảm, hồng nhan bạc mệnh. Cả đời anh có rất nhiều tình duyên, thậm chí là nghiệt duyên.” “Nghiệt duyên?” Trong đầu Tần Bắc Dương bỗng hiện lên Anna, trong lòng vừa hồi hộp vừa bất an. “Đúng vậy, anh cách em xa ra chút!” Phương Tử nửa đùa nửa thật phất tay áo lùi xa, rồi lại cười hì hì lại gần: “Để em tính tài vận cho anh nhé!” “Anh làm gì có tài vận? Thân không xu dính túi, ở nơi nghèo rớt mùng tơi không có phiến ngói!” “Không đúng! Tương lai anh sẽ cực kỳ có tiền! Quả thực eo triền bạc triệu!” “Phương Tử à, em cố tình nói móc anh sao?” Tần Bắc Dương cười khổ, trong lòng lại nghĩ tới “Quỹ Bá tước núi Đạt Ma”, một triệu lượng bạc bồi thường năm Canh Tý, khiến người ta hết sức sợ hãi. “Không, em nghiêm túc đấy! Thêm chút thời gian, anh sẽ giàu ngang một nước, nhưng anh không phải người xa xỉ, càng sẽ không ăn chơi đàng điếm, vẫn sống cuộc sống đơn giản hàng ngày. Nhưng anh sẽ lợi dụng tiền sinh tiền, đầu tư sản nghiệp rộng lớn, hoặc tặng cho bạn bè bên cạnh, cuối cùng giữ lại một người phụ nữ.” Phương Tử mơ hồ cười khổ: “Anh yên tâm, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là em.” “Phương Tử, rốt cuộc em muốn nói chuyện gì với anh?” “Mùa xuân 5 năm trước, khi anh tốt nghiệp rời núi Thái Bạch, em vẫn nhớ anh, chờ mong đến lúc 17 tuổi có thể gặp lại anh, bất kể ở chân trời góc biển nào.” “Chuyện này…” Tần Bắc Dương tưởng bở đỏ mặt, thầm nhủ lúc đó Phương Tử mới 12 tuổi. Nhưng “Trường học Thiên Quốc” giống Đại quan viên trong “Hồng Lâu Mộng”, thiếu nam thiếu nữ đều chỉ mười mấy tuổi. “Anh còn nhớ, hôm anh tốt nghiệp, em đã hát một bài tiễn anh không?” “Có, anh nhớ!” “Mênh mông sầu, mịt mờ kiếp. Đoản ca hết, minh nguyệt khuyết. Nghĩa trang buồn bực, giữa có máu đào. Màu xanh cũng có lúc hết, máu cũng có lúc diệt, một sợi khói không đoạn tutệt. Phải chăng, hoá thành bướm.” Bên vịnh Tokyo sau động đất, Phương Tử không ngờ lại hát một lần nữa, tiếng hát du dương mà đau thương, thêm đôi phần thê lương cổ xưa. Nắng mai chiếu lên đôi má, nước mắt buông rơi gò má thơm, dường như trở lại biển mây núi Thái Bạch, đỉnh núi mùa xuân trăm hoa đua nở, biết bao con bướm bay tới, thành đôi, quấn quýt triền miên. Chúng không hề lưu luyến mùi hoa, mà chỉ bay múa quanh Tần Bắc Dương, dường như cả người anh đầy mùi thơm, cuối cùng đồng loạt đâm xuống biển lạnh buốt, không hiểu là cùng chết hay là hoá bướm sống lại? Bài ca không tên này dừng trong lòng Tần Bắc Dương, thật lâu không tan, đến tận Nhật Bản năm năm sau… Anh không kìm nổi lại gần một bước, gần sát mũi cô: “Phương Tử, em xảy ra biến cố gì vậy?” “Hắn không phải, hắn là ma!” “Hắn là ma?” Phương Tử tựa đầu vào vai anh, khóc lóc: “Xin lỗi, anh Bắc Dương, từ hôm qua, em đã không còn là thiếu nữ nữa rồi!” “Ý gì?” “Anh ngốc quá! Còn không hiểu ư?” “Đạo nhân Tứ Xuyên? Quả nhiên là ma! Súc sinh không bằng! Hắn ta ở Tokyo? Hay ở Yokohama?” Chẳng qua, Tần Bắc Dương cho dù có ngu cũng biết rõ, Phương Tử đã tốt nghiệp “Trường học Thiên Quốc” núi Thái Bạch, nắm giữ tuyệt học “đạo thích khách” và “đạo địa cung”, ai có thể bắt nạt được cô? Trừ khi là cao thủ có bản lĩnh lợi hại hơn cả cô. “Anh Bắc Dương, xin anh hãy cứu em!” Phương Tử buồn bã là thật sự, cô cởi bỏ vạt áo, lộ ra bộ ngực tuyết trắng đầy rẫy vết thương đầm đìa máu tươi, đây là ngược đãi biến thái. “Để anh làm thịt hắn!” Bộ phận mềm mại nhất trong lòng Tần Bắc Dương bị đánh trúng, một là bạn học tình nghĩa cùng trường, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu vớt cô ra từ hố lửa – dù thế nào, anh đều không thể từ chối. Anh đi theo Phương Tử rời khỏi cảng Yokohama, tới phố người Trung bị tàn phá…