Chương 52-3 Phu nhân Tần (3)
Bảy ngày sauA U, lão Kim, Trung Sơn lên tàu hơi nước của Cục Chiêu thương, tựa như chiếc thuyền trong đêm ở Đông Hải sáu năm trước, xuyên hơn vạn dặm Trường Giang đi qua cửa Ngô Tùng. Trên sống Hoàng phố, mưa thu hây hây buồn, sương mù mênh mang. A U quấn khăn tơ tằm che vết Xà Miêu siết ở cổ, đứng trên mũi thuyền. Bảy ngày trước, bọn họ từ biệt Âu Dương Anna ở Quảng Châu. Trên thế giới này, không ai hiểu A U rõ hơn Anna. Cô tin “chị Anna” không nói láo. Tiến về phía Bắc từ Quảng Châu, Trung Sơn luôn có vẻ buồn bã, lão Kim hỏi vì sao nhưng anh chỉ nói thấy tiểu chủ A U gặp nguy hiểm thì sợ hãi. Thượng Hải! Thượng Hải! Một chiếc tàu hơi nước vận chuyển cứu tế cho Trung Quốc từ Nhật Bản dừng ở bến tàu sông Hoàng Phố. Gió sông thổi tóc “tiểu chủ A U” bay tán loạn. Đôi mắt đen sâu nhìn chăm chú vào cánh đồng Lục Gia… Trước thập kỷ 20, nếu cửa sổ của tòa nhà HSBC trên bến Thượng Hải được mệnh danh là “tòa nhà sang trọng nhất ở từ Kênh đào Suez đến eo biển Viễn Đông Bering”, bạn có thể thấy rằng nền văn minh công nghiệp đang bén rễ từ vùng đất Phổ Đông trắng trơ và nghèo nàn. Một công trình phòng thí nghiệm đã hoàn thành. Theo chủ nghĩa thực dụng, nó không có một chi tiết trang trí rườm rà. Trong thời kỳ Trung Quốc loạn lạc, yêu cầu duy nhất là chắc chắn và bền vững. Phòng xưởng, kho chứa máy bay, bến tàu đang xây với quy mô lớn. Giàn giáo dày đặc như mạng nhện, như rừng trúc rậm rạp, làm nổi bật ống khói bằng gạch đỏ dần cao lên. Công ty Máy bay Mặc Giả Thiên Công nằm dọc theo bờ sông Hoàng Phố, đang treo cờ của núi Thái Bạch – có một hình tròn màu đen và trắng với hình vẽ thú trấn mộ ấu kỳ lân ở giữa. Khi xuất phát từ Quảng Châu, A U đã nói, “Ở cửa Lục Gia, Phổ Đông, Thượng Hải có nhà máy anh luôn nhớ thương, là tính mạng của anh! Đến đó để tìm được anh” Xuống bên Thập Lục Phô, ba người vượt sông Hoàng Phố, đến cửa lớn Công ty Mặc Giả Thiên Công. Vì an toàn, Tiền Khoa thuê mười mấy người vệ sĩ, ngày đêm tuần tra. Hoàng hôn hôm nay, người bảo vệ lập tức cản ba vị khách không mời mà đến lại. Lão Kim chỉ nói một câu, “Mời báo cho Giám đốc Tiền lập tức ra đón phu nhân Tần” Lần đầu tiên Tiền Khoa gặp người tự xưng là phu nhân Tần – A U. Tòa nhà thí nghiệm có ba tầng, có một căn phòng họp thiết kế đơn giản. Dưới lòng đất nơi này có kho linh thạch được thiết kế dựa theo tiêu chuẩn phòng thí nghiệm khoa Vật lý của Đại học Cambridge, có hai lớp tường và hai lớp trần. Tường được xếp thêm lớp bảo vệ bằng hợp kim chì và sắt, bên ngoài được bọc bằng những tấm gỗ và thép dày để đảm bảo hiệu suất bịt kín cao nhất và tránh rò rỉ phóng xạ. Lý Hưng Thịnh vừa hay cũng đang ở trong phòng thí nghiệm. Mấy tháng gần đây, anh luôn ngồi phân tích kết cấu vật lý và những nguyên tố của các linh thạch này, phát hiện ra chúng khác hẳn với thành quả nghiên cứu của Marie Curie. Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi đang tiếp rượu ngoài bến Thượng Hải, nhận được điện thoại của Tiền Khoa cũng gấp rút cưỡi thuyền tam bản quay về nhà máy. Tháng này, chính phủ Bắc Dương hỗn loạn. Tào Côn mua phiếu để trúng cử vị trí Tổng thống. Sau khi “HIến pháp Trung Hoa Dân quốc” được ban hành, tất cả nhân dân đều coi nó như giấy vụn. Tiểu Quận vương không nhận hối lộ của Tào Côn nhưng lại bị ép đến Thượng Hải để trấn áp thế cục. Anh không thể không nhớ tới quá khứ là Nghị viên Quốc hội, nhưng nếu mất thân phận này thì lại bất lợi cho sự phát triển của Mặc Giả Thiên Công. Vì vậy, Thiếp Mộc Nhi đúng là người ở Tào doanh, lòng ở Hán. Công ty máy bay Mặc Giả Thiên Công có 70% cổ phần thuộc quyền Công ty núi Thái Bạch của Tô giới Công cộng Thượng Hải. Người khống chế cổ đông công ty này chỉ có hai người – Tần Bắc Dương và Hồng Thiên U. Vợ của chủ công ty cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Có điều A U vẫn đối xử với Tiền Khoa, Lý Hưng Thịnh và tiểu Quận vương hết sức nhã nhặn. Cô dịu dàng hỏi, “Các vị tiên sinh, không biết giờ chồng tôi đang ở đâu?” Ngoài cửa sổ phòng họp trên tầng ba phòng thí nghiệm, ánh trăng treo mờ ảo trên bầu trời Thượng Hải mùa thu, như cô thị nữ bước ra từ bức bích họa của địa cung. Phía sau A U là là lão Kim và Trung Sơn đứng thẳng lưng, một gia một trẻ như hai pho tượng ác sát, ánh mắt như cái đinh đóng thẳng lên gương mặt ba người đàn ông phía trước. Thật lạ là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La có thể nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau. Bảy năm rước, anh đoạt được A U mười ba tuổi từ tay Tần Bắc Dương, đưa cô gái nhỏ từ Bắc Kinh đến thảo nguyên Mông Cổ trên lưng lạc đà hai bướu. Vì gia tộc nội loạn mà cô bỏ chạy mất. Trước kia là Anna ép anh đốt khế ước bán thân của A U trong vườn trường Bắc Đại, giờ cô đã trở thành chủ nhân thích khách núi Thái Bạch, còn là “phu nhân Tần” – vợ của chủ công ty. Dựa theo điều lệ của công ty Mặc Giả Thiên Công, Tổng Giám đốc là người quản lý nơi này. Tiền Khoa đánh bạo lên tiếng, “Phu nhân… rất vui được gặp ngài! Lần gần nhất tôi gặp Tần Bắc Dương là mùa thu năm ngoái, khi tôi lái khí cầu đến núi Thái Bạch chở một túi linh thạch đến cất giữ ở kho dưới lòng đất nơi này” Lý Hưng Thịnh cũng nói, “Lần cuối tôi gặp Tần Bắc Dương là Tết Âm lịch năm ngoái. Anh ấy vung tiền như rác mua mảnh đất Phổ Đông này. Khi nhà máy hoạt động, anh ấy đã rời Thượng Hải về núi Thái Bạch rồi nhỉ?” “Vung tiền như rác? Không sai. Bốn triệu tiền đất, mười triệu tiền vốn, tương lai còn đầu tư thêm nữa. Mọi người có biết không? Tần Bắc Dương vốn là người thợ thủ công lao động lang bạt kỳ hồ, là tội phạm truy nã bị Chính phủ treo giải, anh ấy kiếm đâu ra số tiền này? Đàn ông ngại thừa nhận – đây là tiền nhà mẹ đẻ của tôi cho!” A U nói như pháo rang, tựa như là nữ chủ nhân thật sự nói với đám gia nhân. Ba người đàn ông nhìn nhau, nhất là tiểu Quận vương đã từng coi cô như tì nữ mà sai bảo. “Phu nhân mạnh dạn chi tiền, chúng tôi rất cảm kích!” Vẫn là Lý Hưng Thịnh bình tĩnh được. Trong ba người đàn ông, anh ta là người lớn tuổi nhất, cũng từng trải qua nhiều gian khổ nhất, “Chủ sở hữu công ty Mặc Giả Thiên Công hiển nhiên là tiên sinh và phu nhân Tần, nhưng chúng tôi cũng là người sở hữu 30% cổ phần của công ty. Cô muốn mở Ban Giám đốc công ty sao?” Thấy Lý Hưng Thịnh nói xa đề tài chính, A U nhắc lại, “Tôi không có hứng thú với nhà máy của các anh. Tôi chỉ cần Tần Bắc Dương! Nếu mọi người không giúp tôi tìm anh ấy, tôi sẽ lập tức triệu tập cuộc họp Ban Giám đốc, rút đầu tư của núi Thái Bạch. Nếu mọi người muốn chơi tiếp thì tự lo tài chính!” Lời vừa nói ra, Tiền Khoa thấy như bị dội gáo nước lạnh lên đầu. Trước không nói việc có thành lập Ban Giám đốc hay không, cũng không nói “phu nhân Tần” có quyền lợi này không? Nhưng tiền của Công ty núi Thái Bạch đúng là nằm trong tay cô ấy. Ở một mức độ nào đó, người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này có thể là người phụ nữ giàu nhất Trung Quốc, không, chính là người giàu nhất luôn? Tiền Khoa tự nghĩ, có lẽ quá khứ và hiện tại đều giống nhau, Trung Quốc và nước ngoài, những người giàu có thật sự trên thế giới này thường bị che giấu. Góc khó thấy. Lý Hưng Thịnh vẫn bình tĩnh trả lời, “Phu nhân Tần, Bắc Dương là bạn tốt của chúng tôi, cũng là đồng sáng lập công ty này. Đương nhiên chúng tôi sẽ dốc sức đưa anh ấy về. Nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức gửi bồ câu đưa tin cho núi Thái Bạch. Có điều cô đừng quá lo lắng, người tốt sẽ gặp điều lành. Bắc Dương sẽ không sao đâu” “Tôi không muốn chờ” A U vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt vẫn như muốn gây sự, “Hoặc là mấy người tìm được Tần Bắc Dương trong vòng ba ngày, hoặc tôi rút vốn” Lão Kim nói thêm, “Các vị tiên sinh, tôi đã điều tra tài khoản của công ty. 10 triệu đồng bạc giờ không còn bao nhiêu. Không một ngân hàng nào dám cho mọi người vay tiền. Tiền mặt lưu động hiện tại của công ty là con số 0. Nếu không phải núi Thái Bạch cho các người một số tiền lớn, nhà máy đã đóng cửa rồi” “Chúng tôi không chi tiêu linh tinh. Việc xây dựng phòng thí nghiệm tốn không ít tiền, nhất là phần lớn nguyên liệu xây dựng kho hàng chứa linh thạch dưới đất đều là hàng nhập khẩu,” Thân làm Tổng Giám đốc, đương nhiên Tiền Khoa muốn biện hộ, “Chúng tôi mời rất nhiều kiến trúc sư, trong đó có cả Giuseppe Caprioni từ châu Âu đến. Tiền lương của tôi và anh ấy đều không cao hơn mức trung bình của nghề. Vì đều là cổ đông, chúng tôi coi công ty này như con ruột”