Chương 52-4 Phu nhân Tần (4)
“Tiên sinh Tiền, tôi không nghi ngờ anh. Nhưng đối với núi Thái Bạch, chỗ tiền của hao tốn cho nhà máy này đều là do chồng tôi không hiểu vấn đề, là mộng tưởng không thiết thực của một người thợ thủ công, hoàn toàn ảnh hưởng đến sự nghiệp thích khách của chúng tôi. Nói một cách ngắn gọn, Liên minh Thợ thủ công và Liên minh Thích khách đối đầu với nhau, chúng tôi không muốn dính vào việc thợ thuyền!” A U nói rất thẳng thắn, sau đó lại đổi giọng, “Nhưng nếu mọi người giúp tôi tìm Tần Bắc Dương, tôi có thể giúp mọi người tiếp tục duy trì nhà máy này. Tần Bắc Dương là người tôi yêu, nhà máy này lại là thứ mà anh ấy yêu quý, mọi người biết đấy…”Nói chung Lý Hưng Thịnh hiểu ý cô – công ty Mặc Giả Thiên Công, máy bay, thú trấn mộ, tất cả đều là đồ chơi xa xỉ của người đàn ông Tần Bắc Dương. Chỉ cần A U vẫn yêu anh thì anh được chơi tiếp, sẽ thanh toán hóa đơn cho anh, dù cho số tiền đó là một số tiền trên trời. Không có lý do gì khác. Một, cô yêu anh. Hai, cô có tiền. Lý Hưng Thịnh chợt nhớ đến việc ba năm trước, khi thám hiểm trên con đường tơ lụa ở Tân Cương, anh có nghe đến việc Sa hoàng Nga bí mật dự trữ 500 tấn vàng. “Ba ngày! Tôi cho các anh ba ngày!” A U để lại kỳ hạn quyết định sinh tử cho Mặc Giả Thiên Công, đứng lên ra khỏi phòng họp. Lão Kim nhướn mày với bọn họ, ý rằng lời của tiểu chủ đáng giá ngàn vàng, hy vọng họ có thể sớm tìm thấy. Tiền Khoa liếc tiểu Quận vương, Thiếp Mộc Nhi lại liếc Lý Hưng Thịnh. Tiến sĩ Cambridge nhìn ra ngoài cửa sổ. Bến Thượng Hải ở bờ đối diện của sông Hoàng Phố, một ngọn lửa kỳ lạ dường như đang bốc lên. Kỳ lạ, nhìn như một màn pháo hoa lộng lẫy. Hôm nay là lễ hội gì vậy? Tại sao mọi người lại đốt pháo hoa? Khói lửa ngập tràn sông Hoàng Phố kèm theo một tiếng nổ. Một hình ảnh to lớn xuất hiện trên bầu trời tối om – một tòa kim tự tháp với một con mắt ở giữa. Kim tự tháp một mắt… Đây là dấu hiệu của Liên minh Thợ thủ công suốt 600 năm nay. Toàn bộ Thượng Hải đều thấy hình ảnh này. Kim tự tháp một mắt sừng sững trên bầu trời rất lâu không tan đi, nhiều người ngó ra ngoài cửa sổ hóng hớt xem chuyện gì. Lý Hưng Thịnh biết có chuyện không ổn. Một vụ nổ lớn xảy ra. Theo thiết kế, xưởng lắp ráp của Công ty Máy bay Mặc Giả Thiên Công sẽ trở thành nhà máy lớn nhất châu Á. Tính đến kích thước khổng lồ của máy bay, chiều cao của mái vòm của tòa nhà nhà máy tương đương với Tòa nhà HSBC ở bờ đối diện sông Hoàng Phố; thời gian xây dựng bắt đầu từ cuối năm 1922 và dự kiến hoàn thành vào mùa thu năm 1924, đến nay đã hoàn thành một nửa. Giàn giáo làm bằng tre giống như một lâu đài khổng lồ… Trong một đêm thu ở Thượng Hải, A U chỉ vừa chớp mắt, toàn bộ khu nhà máy bán thành phẩm đã bị nổ tung. Cô đã đi đến cửa tòa nhà thì phía đối diện có tiếng nổ cực lớn vang lên. May mà Trung Sơn nhanh nhẹn, bảo hộ chủ nhân, đưa cô trốn vào phía sau bức tường cao, đồng thời giơ tay che trên đầu. Tai bọn họ bị tiếng nổ làm cho chảy máu, thủy tinh vụn cắt vào hai tay. Mặt đất rung chuyển kịch liệt như một trận động đất hủy diệt vừa diễn ra, hoặc là một thiên thạch vừa đâm vào cửa Lục Gia, Phổ Đông. Một phút sau, tất cả mới có thể ngẩng lên nhìn, chỉ còn ngọn lửa hừng hực trước mắt. Cửa Lục Gia đã bị phá hủy đến từng cm, cả dải đất toàn cọc tre gãy, tay chân đứt lìa của công nhân xây dựng. Âm thanh của những thứ bị cháy sạch đang đổ sập xuống vang ầm ĩ bên tai, khói đen cuồn cuộn bao trùm bầu trời đêm Thượng Hải. Ánh trăng ảm đạm. Tóc và mặt A U dính đầy tro tàn, như vừa chui ra khỏi lò gạch. May mà tòa nhà thí nghiệm được xây dựng chắc chắn vì Lý Hưng Thịnh thiết kế dựa trên tiêu chí chống bom. Ngoài việc thủy tinh vỡ ra, cả tòa nhà không hề suy suyển, thậm chí còn bảo vệ được tính mạng cho A U, lão Kim, Trung Sơn, Tiền Khoa, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương. Trong biển lửa, một con phượng hoàng xuất hiện. Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, có bốn cánh lớn. Thiên Sứ Bốn Cánh. A U nhận ra con quái vật này. Nó vốn đã bị niêm phong, ngủ say trong nhà kho của nhà máy, thế mà giờ phút này, nhờ trực giác nhạy cảm của thú trấn mộ mà nó nhận ra nguy hiểm, thức tỉnh ngay trước khi vụ nổ xảy ra để rồi tung đôi cánh bay ra khỏi núi đao biển lửa… Tiền Khoa òa lên khóc, quỳ xuống cảm tạ ông trời đã cho thú trấn mộ của mình một con đường sống. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh dính đầy đốm lửa trên cánh, bay lượn trên trời cao, cuối cùng từ từ đáp xuống nóc tòa thí nghiệm may mắn còn sót lại. Đêm nay, ngoài Thiên Sứ Bốn Cánh, chỉ còn 7 người trong này sống sót. Lý Hưng Thịnh ra khỏi tòa nhà thí nghiệm hạ giọng sau lưng A U, “Liên minh Thợ thủ công đến rồi! Bọn họ đốt pháo ngoài bãi, để lại dấu hiệu kim tự tháp một mắt!” “Kim tự tháp một mắt…” A U nhướn mày thì thào, nhớ đến hình khắc trên cung tên của Tần Bắc Dương. Trong cuộc chiến tranh Thế giới lần thứ 2, cuộc chém giết của Liên minh Thích khách và Liên minh Thợ thủ công chuẩn bị nổ ra trên địa cầu. Ngọn lửa trên cửa Lục Gia – Phổ Đông liên tục thiêu đốt Mặc Giả Thiên Công của Tần Bắc Dương, dường như nướng cháy dao găm chuôi ngà của A U, nhưng đây chỉ là món khai vị đẹp mắt… Sáng sớm, Công ty máy bay Mặc Giả Thiên Công đã chỉ còn là đống tro tàn ngổn ngang. Mùi hôi thối của hàng chục xác công nhân xây dựng sẽ tồn tại trong vài ngày. Những người sống sót duy nhất là người ở trong tòa nhà thí nghiệm vững chãi như pháo đài, cùng hàng chục cân linh thạch được chôn trong các nhà kho dưới lòng đất – nếu những thứ này bị rò rỉ thì sẽ gây ra nhiều hậu quả thảm khốc hơn. Thiên Sứ Bốn Cánh quan sát nhà máy sau tai nạn thảm khốc. Tiền Khoa quỳ gối trên đống gạch ngói đổ nát, gào khóc thống thiết. Nếu không phải tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi ôm chặt lấy anh, có lẽ anh đã lao đầu xuống sông Hoàng Phố để tự sát. Người tỉnh táo nhất là Lý Hưng Thịnh. Anh biết rõ rằng giờ công ty không còn nhiều nguồn lực tài chính, giờ còn phải bồi thường vàng cho người nhà những công nhân gặp tai nạn. Anh hối hận vì đã không đến công ty bảo hiểm ở Anh hoặc Mỹ bên kia bờ đại dương để mua bảo hiểm cho nhà máy hoặc bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn. Nếu không có gì xảy ra, vào tuần tới, Công ty Mặc Giả Thiên Côngg sẽ tuyên bố phá sản và đóng cửa. Một con chim bồ câu bay trên đống đổ nát của nhà máy. Chuồng chim bồ câu ban đầu và hàng trăm con chim bồ câu đưa tin nuôi ở đây đã bị xóa sổ trong vụ nổ. Con chim bồ câu màu xám hơi bất lực và lơ lửng trên nóc tòa nhà phòng thí nghiệm. Lý Hưng Thịnh đưa ngón tay vào miệng huýt sáo thật to, sau đó giơ cánh tay lên và để con chim bồ câu đậu trên khuỷu tay mình. Có vẻ như con bồ câu này rất mệt. Nó vừa bay hơn hai nghìn dặm, cánh vẫn còn dính tuyết đầu mùa trên núi Thái Bạch. Lý Hưng Thịnh xoa đầu nó, cho ăn vài hạt đậu nành rồi gỡ móng lấy ống sắt, rút một lá thư bằng giấy mỏng ra. A U, lão Kim và Trung Sơn đều trải qua đêm trắng ở nhà máy, cũng nhìn thấy bồ câu đáp xuống. Mọi người xúm lại bên cạnh Lý Hưng Thịnh, nhìn anh mở lá thư được gửi từ núi Thái Bạch. Nội dung như sau: Mười ngày trước, một đại diện người châu Âu của Liên minh Thích khách lái máy bay vượt đại lục Á – Âu bị rơi ở Tây An, sau đó tiến vào núi Thái Bạch. Người đại diện này thông báo cho chủ nhân thích khách Trung Quốc rằng Liên minh Thợ thủ công đã chính thức tuyên chiến với Liên minh Thích khách. Đức, Pháp, Anh, Ý đã máu chảy thành sông. Hơn mười gia tộc thích khách bị lọt vào danh sách diệt trừ. Nhiều bậc thầy thích khách giết người như ngóe giờ trở thành đối tượng đuổi giết của Liên minh Thợ thủ công, hoặc là đột tử giữa đường máu phun năm bước, hoặc biến mất không có tăm hơi. Liên minh Thợ thủ công tuyên bố nguyên nhân tuyên chiến là do người đứng đầu Liên minh Thích khách, người thừa kế Assassin của Tần Bắc Dương Trung Quốc đã bí mật lẻn vào Đại hội Thế giới của Liên minh Thợ thủ công tại Tokyo, Nhật Bản trong ngày 1 tháng 9 năm 1923, tức ngày diễn ra động đất Quan Đông. Tần Bắc Dương mang theo một con thú trấn mộ, ám sát Đại tôn giả đời 23 của Liên minh Thợ thủ công. Đây là Đại tôn giả thứ 2 bị người của Liên minh Thích khách ám sát, sau người đầu tiên từ 600 năm trước. Hiện giờ Tần Bắc Dương là kẻ thủ tối thượng của Liên minh Thợ thủ công, ai có thể giết anh đều có thể bước lên ngai vàng Đại tôn giả.