← Quay lại trang sách

Chương 52-5 Phu nhân Tần (5)

Đọc tin xong, A U khẽ nói, “Giờ anh ấy ngàn cân treo sợi tóc!”“Tối hôm qua, Liên minh Thợ thủ công tấn công Mặc Giả Thiên Công có lẽ vì muốn trả thù Tần Bắc Dương. Bọn họ thần thông quảng đại, ắt tra được nhà máy ở sông Hoàng Phổ này đứng dưới tên của núi Thái Bạch và Tần Bắc Dương. Liên minh Thợ thủ công còn cố tình phóng pháo hoa tạo biểu tượng kim tự tháp một mắt cho cả Thượng Hải thấy ngoài bãi, chứng tỏ là thông báo cho hành vi lần này!” Tiến sĩ lưu học Cambridge – Lý Hưng Thịnh phân tích rất có phong cách tiểu thuyết trinh thám. “Tiểu chủ A U!” Lão Kim quỳ gối trước mặt A U, hai tay ôm quyền, “Cô hiểu nhầm chủ nhân rồi! Cậu ấy không tìm Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna ở Quảng Châu, mà một mình đến Nhật Bản, dẫn Cửu Sắc đi ám sát Đại tôn giả của Liên minh Thợ thủ công. Chủ nhân chắc chắn là vị anh hùng số 1 của Liên minh Thích khách trong vòng 600 năm qua, hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại mà không một thích khách nào làm được. Lần này, cậu ấy đã thực sự trở thành người thừa kế của Assassin, chủ nhân núi Thái Bạch, kẻ đứng đầu Liên minh Thích khách. Toàn bộ thích khách đều phải cúi đầu xưng thần” “Không, anh ấy gặp họa!” A U ngửa cổ thở dài, “Từ khi sinh ra, anh ấy luôn gặp phải những điều hiểm nguy. Vì cứu tôi mà bị cấm đoán trong địa cung, bị chúng ta vu oan giết người ở Tô giới công cộng Thượng Hải, trở thành con rối đứng đầu Liên minh Thích khách, gánh vác những nguy hiểm đáng ra anh không phải chịu. Xin lỗi anh, là em làm anh bị liên lụy” Lý Hưng Thịnh lại là người suy nghĩ cởi mở, khuyên giải A U, “Đây là định mệnh tất phải đến của Tần Bắc Dương, cũng là con đường thành tựu của anh ấy, dù là ở Liên minh Thợ thủ công hay Liên minh Thích khách cũng vậy” A U lạnh lùng quay đầu nói, “Tôi chỉ cần chồng tôi còn sống, không cần anh ấy làm anh hùng! Nếu phải mạo hiểm thì tôi mạo hiểm là được rồi” “Bắc Dương có vợ như cô hẳn là may mắn của anh ấy” Lời Lý Hưng Thịnh có ý châm biếm. A U cũng nghe ra nhưng không thèm đếm xỉa, cứ tự nói tiếp, “Ngày 1 tháng 9, anh ấy ám sát Đại tôn giả. Giờ đã gần hai tháng trôi qua, Liên minh Thợ thủ công vẫn còn đang đuổi giết. Đúng ra mà nói, nếu anh ấy gặp họa lớn như vậy, ắt phải quay về đây xin tôi giúp đỡ, tại sao vẫn biệt vô tăm tích? Trừ khi… anh ấy vẫn đang ở Nhật Bản?” “Tiểu chủ A U, ý cô là…” “Chúng ta đến Nhật Bản tìm anh ấy” A U đến bờ sông Hoàng Phố, sau lưng là ruộng đồng Lục Gia, phế tích nhà máy, “Hôm nay xuất phát” Năm 1923, cuối thu. A U, lão Kim, Trung Sơn đi tàu hơi nước của Công ty TNHH Haneda và đi qua biển Hoa Đông đến Nhật Bản để tìm kiếm Tần Bắc Dương. Trước khi rời Thượng Hải, A U đến ngân hàng viết chi phiếu trị giá 300 vạn đồng bạc, để lại cho Tiền Khoa, Lý Hưng Thịnh và tiểu Quận vương, coi như khoản đầu tư tiếp theo của núi Thái Bạch cho Mặc Giả Thiên Công. Công ty có tiền, đương nhiên có thể vượt qua khó khăn: trả tiền đền bù cho người bị nạn, dọn dẹp phế tích sau vụ nổ, xây dựng lại nhà máy. Mọi người rất cảm kích, nhưng với A U, đây chỉ là món quà cho chồng mình, chờ Tần Bắc Dương quay về Trung Quốc thì có thể tiếp tục chơi. A U cũng gửi một bức thư bằng bồ câu cho núi Thái Bạch, lệnh các thích khách luyện tập võ nghệ. Hiện giờ là thời kỳ chiến tranh của Liên minh Thợ thủ công và Liên minh Thích khách, phải nghiêm túc phòng kẻ thù ngoài, tuyệt đối không thể tái diễn bi kịch bị hủy diệt của 14 năm trước. Cô phái thêm thích khách đi Bắc Kinh, Thiên Tân, ba tỉnh Đông Bắc, Sơn Đông, Phúc Kiến, Quảng Đông, thậm chí có người đến Bạch Lộc Nguyên và núi Đạt Ma – đều là những nơi Tần Bắc Dương từng đi qua. Vượt qua biển Hoa Đông, A U đầu tiên đến Kobe, sau đó đi tàu đến Osaka. Tại đền Kirin Shitennoji, cô tìm đến trụ sở của công ty thương mại Haneda. Nhóm thích khách biết Tần Bắc Dương có quen một gia đình ở Nhật Bản tên là Haneda Taiki, cũng thuộc diện tài phiệt ở Nhật. Một, có thể anh ta biết tung tích của Tần Bắc Dương. Thật không may, hai ngày trước khi A U đến Osaka, Haneda Taiki đã đi công tác Hoa Kỳ để thảo luận về việc sáp nhập và mua lại một công ty vận tải biển. Vụ mua bán này nhằm mở đường đến Washington và Phố Wall. Phải mất ba hoặc bốn tháng, anh mới trở lại Nhật Bản. Ba người bọn họ lại đi Tokyo. Công cuộc tái thiết sau thảm họa động đất Kanto vừa mới bắt đầu, họ đến cây cầu Nhật Bản, nơi huyền thoại Tần Bắc Dương ám sát Đại tôn giả. Cô tin chắc Tần Bắc Dương vẫn còn ở Nhật Bản. Bọn họ ở lại Tokyo. Thích khác không cần khách sạn, họ đã quen cảnh màn trời chiếu đất. Ngay dưới vòm cầu Nhật Bản, hoặc trong các nhà ga ở Tokyo cũng được. Có điều A U, lão Kim và Trung Sơn không thạo ngôn ngữ, không thể tìm hiểu kỹ càng. Một lần nọ, bọn họ tình cờ gặp một công nhân ở Ôn Châu mới biết sau động đất Kanto, quân đội Nhật Bản từng ra tay giết người Triều Tiên và người Trung Quốc, may mà được một người mặc trang phục thợ thủ công và con chó lông đỏ cứu. Không cần phải nói – đây chính là Tần Bắc Dương và Cửu Sắc. A U thuê ba người Hoa kiều làm phiên dịch, phân công đi theo A U, lão Kim và Trung Sơn khắp Tokyo và Yokohama để tìm kiếm Tần Bắc Dương. Cô quyết tâm không tìm thấy chồng không về Trung Quốc. Cô biết, Tần Bắc Dương chỉ có thể sống sót trong mộ cổ. Bọn họ tìm từng ngôi mộ ở Nhật Bản, nhưng người Nhật Bản chủ yếu hỏa táng, không dễ dàng tìm được nơi có quan tài. Theo đạo lý mà nói, Tần Bắc Dương không thể ở Nhật Bản dài lâu được… Mùa thu qua, mùa đông đến, phạm vi tìm kiếm của họ đã mở rộng từ Kanto ra cả quần đảo Nhật Bản. Khi A U đến vùng đất phía Bắc, cônghe nói rằng một con quái vật xuất hiện ở đó. Ban ngày nó là một con chó to lớn có bờm đỏ, ban đêm nó trở thành một con kỳ lân có gạc, nuốt chửng hóa chất độc khắp nơi. Người ta nhìn thấy nhiều con gấu nâu bị giết. Những xác chết đông cứng mang dấu vết của Cửu Sắc. A U đã đi khắp Nhật Bản. Trên bờ biển Kyushu, cô nghe ngư dân nói về một con quái vật tên là “Gojira” chuyên săn bắt cá heo, cho đến khi vịnh nhuộm đầy máu… Con quái vật tên “Gojira” này chắc chắn là Cửu Sắc. Chỉ cần tìm được Cửu Sắc là tìm được Tần Bắc Dương, đây chính là điều nhất quán nhất trong suốt sáu năm qua. Lão Kim là “thợ săn thú trấn mộ”, đương nhiên có khả năng cảm nhận thú trấn mộ, tựa như một thợ săn có thể ngửi thấy mùi sói. Lão Kim đi tìm Cửu Sắc, lần ra dấu chân nó rồi lại để nó trốn mất. Hình như thú trấn mộ nhỏ phát hiện ra có người đuổi theo. Nó cũng đâu phải dạng vừa, khiến lão Kim theo đuổi rất vất vả. Nhiều lần bọn họ nhìn thấy mông nó, nhưng lại phát hiện ra một nhà máy hóa chất hoặc nhà máy điện bị nó phá hủy thành phế tích. Đầu xuân năm 1924. A U, lão Kim, Trung Sơn tiến vào Yokohama. Trong rừng trúc sau khu phố Tàu, nơi phế tích đổ nát hoang tàn, lão Kim cảm nhận được hơi thở của thú trấn mộ. “Cửu Sắc!” A U cất tiếng hát cao vút, “Ngươi đang đợi chủ nhân sao? Ta đến rồi! Ngươi hãy ra đi!” Một đôi mắt lưu ly xuất hiện trong rừng trúc. A U nhìn ánh mắt Cửu Sắc, cảm thấy nó tỏa ra toàn mùi hôi tanh, như một xác chết hư hoại trong ngôi mộ cổ. Ánh mắt nó u ám, khóe miệng chảy chất lỏng độc hại sáng bóng của kim loại, màu lông đỏ đã chuyển sang tím, lông tơ trắng toàn thân cũng bị bẩn không tả nổi. Điều đáng ngạc nhiên nhất là giờ hình như Cửu Sắc đã lớn lên. Nếu trước kia nó giống chó ngao Anh, thì bây giờ nó giống chó săn lưng đen của Đức hơn, hay thậm chí là chó săn Baskerville. Cô ngồi xổm xuống, “Cửu Sắc! Ta thề sẽ tìm được Tần Bắc Dương!”