Chương 53-1 Phương Tử (1)
Năm thứ 13 Trung Hoa Dân Quốc, năm thứ mười ba Taisho Nhật Bản, ngày 5 tháng 4 năm 1924Tiết Thanh Minh, hoa đào đã bắt đầu tàn. Tokyo trên đống tàn dư phế tích nơi nào cũng là dàn giáo và phòng ốc mới dựng. Phủ đệ của Hầu tước Saga cạnh hoàng cung cũng đã khánh thành, xây dựng nguyên trạng như tòa phủ đệ trước khi động đất bị công chúa Hikari đốt. Saga Hikari 17 tuổi, cô đứng bên cửa sổ nhìn cảnh hoa rơi ngoài sân mà lòng rối bời, cô vẫn chưa từ bỏ ý định chạy khỏi Nhật tới khắp nơi tìm Tần Bắc Dương. Người gác cửa thông báo, có ngài Henada cầu kiến. Hikari chạy như bay xuống phòng khách, tưởng ngài Haneda đi một vòng nước Mỹ, mang theo cả tin của Tần Bắc Dương. Nhưng, sau lưng Haneda Taiki còn có ba người và một thú. A U, lão Kim, Trung Sơn và cả Cửu Sắc. Hikari kêu lên rồi nhào lên người tiểu thú trấn mộ, lần trước ở cùng nó là hồi ở Karuizawa vào tiết thu mát mẻ. Cửu Sắc đã được thích khách tẩy rửa, tạm thời đã trừ được mùi hôi tối của chất độc hóa học. Nhưng Hikari cũng nhìn ra điểm khác biệt của Cửu Sắc, hình như nó to ra? Ánh mắt cũng hung dữ hơn, giống như những vị khách không mời mà tới lần này – một cô gái Trung Hoa khoảng hai mươi tuổi với đôi mắt đen láy to tròn. “Cô là ai?” Hikari ra vẻ công chúa, lạnh lùng hỏi khách. Haneda nhỏ giọng phiên dịch. “Tôi là bà Tần” A U trả lời không suy nghĩ, cũng tràn đầy khí khái của nữ chủ nhân. Mấy ngày trước, cô nghe nói cuối cùng Haneda Taiki cũng từ Mỹ về. Cô lập tức sai Lão Kim bắt cóc anh ta từ Osaka đến Tokyo. Đối diện với “bà Tần”, đương nhiên Haneda không thể từ chối, còn bị cô ép làm phiên dịch riêng trên đường, đến cả phủ Hầu tước Saga. Sau khi dịch xong, Hikari nhíu mày: “Phu nhân của ai cơ?” “Công chúa Hikari, Tần Bắc Dương là chồng tôi. Tiểu nữ họ Hồng, tên Thiên U. Nghe nói chồng tôi trong thời gian ở Nhật luôn nhận được sự chăm sóc của cô. Tiểu nữ cảm ơn” A U cúi gập người về phía Hikari theo lễ nghi của người Nhật, ngữ khí càng thêm cứng rắn,. Tình thế khách thành chủ này đánh ập vào công chúa Hiakri. Cửu Sắc cũng không giống trước kia, làm nũng trong lòng của cô nữa mà lẳng lặng qua về bên cạnh A U. Một người một thú lạnh lùng vô cùng phối hợp với nhau. Hikari nhìn thẳng vào mắt A U, cắn môi, cô cũng cúi gập người: “Hikari luôn được anh Tần chăm sóc, hôm nay mới gặp bà Tần thật sự vinh hạnh” Dù sao cũng là tiểu thư gia đình quý tộc ở Nhật Bản, đương nhiên cô phải biểu hiện giữ thể diện, nếu không sẽ bị bà Tần trước mặt này hạ bệ. “Chắc Bắc Dương đã từng nhắc tới tôi chứ?” “Ừm… đúng thế, anh trai thường nhắc tới cô!” “Anh trai?” Hikari nói với Haneda chịu trách nhiệm phiên dịch: “5 năm trước, Tần Bắc Dương từng cứu mạng tôi ở Kyoto. Từ đó chúng tôi xưng hô với nhau là anh em” Nhìn biểu cảm kiêu ngạo của cô gái, A U mới hiểu vì sao năm đó ở Paris, Tần Bắc Dương phải liều mạng để cứu cô ra. A U cười lạnh: “Chồng tôi thích nhất là những cô bé trẻ trung. Anh ấy nhận không ít em gái nuôi ở khắp các nơi trên thế giới rồi” Thấy biểu cảm ngại ngùng của Haneda, cô còn giục: “Xin hãy dịch chân thực!” Haneda đằng hắng dọng, sau khi dịch xong đoạn đó, lại bổ sung thêm một câu tiếng Nhật: “Công chúa điện hạ, đắc tội!” “Không sao!” Trải qua gian khổ nửa năm qua, Hikari cũng trưởng thành hơn so với người cùng tuổi. “Bà Tần, cô tới Nhật tìm anh tôi sao? Tôi cũng luôn muốn tìm anh ấy. Tôi có đồ này muốn đưa cho cô, chờ chút” Saga Hikari về phòng, lấy nỏ Nga và Đường đao mà Tần Bắc Dương để lại: “Đây là vũ khí mà anh ấy để lại, tôi thay anh ấy giữ gìn nửa năm. Bây giờ tôi trả lại cho cô” “Cảm ơn!” A U nhận Đường đao của An Lộc Sơn, vẫn nặng trịch, dường như còn sót lại năng lượng kỳ quái. Cô quay lại đưa cho lão Kim cất giữ, “Công chúa Hikari, ngài Haneda đã kể lại với tôi vài việc. Nhưng tôi muốn biết nhiều hơn, ví dụ như đêm trước khi xảy ra động đất ở Kanto, dạ tiệc sinh nhật cô đã xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” “Tiệc sinh nhật? Tôi đốt nhà của tôi… Xin lỗi, tôi gặp lại anh trai mừng quá, tôi bỏ rơi Hoàng thái tử Taisho để nhảy với anh ấy một điệu” “Anh ấy biết nhảy?” Sắc mặt A U không tốt lắm, Tần Bắc Dương lại nhảy cùng cô gái này, anh còn chưa bao giờ nhảy điệu nào với vợ đâu! “Cô đừng hiểu lầm, anh ấy không biết nhảy chút nào, là tôi dẫn anh ấy nhảy…” Hiakri nhắm mắt hồi tưởng lại niềm vui đêm đó. Phòng tiệc lúc đầu bị đã bị đốt thành tro từ lâu, phủ đệ hiện nay đã được khôi phục nguyên trạng,chắc vẫn là chỗ này. “Tôi nhớ ra rồi, anh ấy nhảy cùng một cô gái trước, sau đó mới đụng phải tôi” “Còn cô gái khác?” A U sắp giận tới bùng nổ, cô cố kiềm chế cơn bực bội. Hikari gật đầu: “Để tôi nhớ xem… cô ấy tên là Phương Tử” Sau khi Haneda phiên dịch xong, Trung Sơn lập tức nhớ lại người bạn nữ học cùng “trường học Thiên Quốc”: “Phương Tử?” “Cô ấy trông như thế nào?” Saga Hikari miêu tả lại dáng vẻ của Phương Tử, từ tuổi tác đến đặc điểm mắt mũi, hoàn toàn phù hợp với Phương Tử từng học “đạo Địa cung” và “đạo Thích khách” trên núi Thái Bạch. Rõ ràng đây là cùng một người. “Để tôi nhớ xem cô ấy họ gì? Sao lại có được thiệp mời dự tiệc sinh nhật của tôi?” Hikari đi đi lại lại trong phòng khách mấy bước. “Cô ấy tên là Nakajima Yoshiko! Bố cô ấy là đại sư kiếm đạo Nhật Bản. Ông ấy rất có thế lực ở Kanto, có nhiều đệ tử, quan hệ với không ít quý tộc” “Nakajima Yoshiko?” Trung Sơn hơi gật đầu, “Lúc trước ở Trường học Thiên Quốc, chúng tôi chỉ gọi cô ấy là Phương Tử, chưa bao giờ hỏi họ của nhau, đã tin đang ở thế giới sau khi chết rồi thì còn họ tên khi sống, đến từ đâu cũng không còn quan trọng nữa. Hơn ba năm trước, Phương Tử đã tốt nghiệp trường học Thiên Quốc, cùng A Hải xuống núi làm nhiệm vụ, từ đó bặt vô âm tín” Lão Kim cau mày, cúi người nói với Cửu Sắc: “Mày còn nhớ Phương Tử không? Trước khi chủ nhân xảy ra chuyện đã gặp cô ấy?” Đôi mắt của tiểu thú trấn mộ sáng lên, nó nhảy lên đâm đầu vào cột trong phòng khách. Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Tử chính là nhân vật then chốt. Bố của Nakajima Yoshiko tên là Nakajima Naniwa. Qua điều tra của Haneda Taiki, Nakajima Naniwa – đại sư kiếm đạo gần 60 tuổi, đã từng là thành viên của hội “Koa kai”, từng học tiếng Trung ở trường ngoại ngữ Tokyo, có trình độ tiếng Trung cực cao. Trong thời gian chiến tranh Giáp Ngọ, ông ta từng làm phiên dịch cho quân Nhật, sau đó nhậm chức ở phủ Tổng đốc Đài Loan. Biến cố Canh Tý, Liên quân tám nước chiếm Bắc Kinh, Nakajima Naniwa nhậm chức Trưởng quan ở khu quân Nhật chiếm được. Sau này do ở Bắc Kinh lâu nên ông ta được nhà Thanh tuyển làm Khách khanh, đảm nhiệm chức tổng thanh tra của học đường tuần cảnh cao cấp. Sau năm Tân Hợi, ông ta mới quay về Nhật nhưng thường qua lại Trung Quốc. Trước trận động đất lớn ở Kanto, hàng năm, ông ta thường ở lại Yokohama, mượn thế lực của hội Hắc Long để mở một trung tâm kiếm đạo. Không cần nói cũng biết vị Nakajima Naniwa này chính là “Đạo nhân Tứ Xuyên”. Ông ta giả mạo thành hậu duệ của Thái Bình Thiên Quốc, đưa những đứa trẻ có năng khiếu lên núi Thái Bạch, nuôi dưỡng đào tạo thành những thích khách cao cấp. Dù không biết xuất thân thật sự của Phương Tử nhưng chắc chắn có liên quan tới sự mất tích của Tần Bắc Dương. Đêm trước khi hành động, trong một ngôi mộ cổ ở Tokyo, Cửu Sắc đã hóa thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, cặp sừng như bộ xương phô mọc túa ra dưới ánh trăng. A U đang chất vấn Trung Sơn: “Cậu và Phương Tử cùng lên núi, đều là những đứa trẻ được “Đạo nhân Tứ Xuyên” đưa lên. Dù Phương Tử là ai, nhưng cô ta cũng đã phản bội núi Thái Bạch. Người đầu tiên được “Đạo nhân Tứ Xuyên” đưa lên – A Hải cũng đã làm phản rồi. Còn cậu?” “Xin lỗi, chủ nhân, theo quy định của Thiên Quốc. Không được nói những chuyện trước khi lên núi. Bởi vì sau khi lên núi, cuộc sống lúc trước đã thành kiếp trước của chúng tôi, phải quên! Quên đi!” “Dù cậu đã uống “Canh Mạnh Bà”, cậu cũng phải nói cho tôi!” A U lôi dao găm ra, lão Kim cầm chặt xẻng thợ mỏ, nhìn chằm chằm lưng người thiếu niên.