← Quay lại trang sách

Chương 53-2 Phương Tử (2)

Trung Sơn 18 tuổi, nhắm chặt hai mắt nghe tiếng quạ bị giật mình kêu the thé trong mộ cổ, nhỏ giọng nói: “Năm tôi bảy tuổi, cha tôi bị ám sát. Không lâu sau, mẹ tôi cũng bị bệnh mà chết. Tôi và anh tôi cô đơn quạnh hiu, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Một hôm, tôi bị một người đàn ông tự xưng là đạo nhân Tứ Xuyên đưa đi”“Cha cậu là ai?” “Cha tôi…” Trung Sơn im lặng một lúc lâu, ngửa mặt thở dài, “Cha tôi là Tề Trọng Binh – hợp tác với bộ binh trấn thứ sáu Bắc Dương” Lão Kim cau mày, trề môi nói: “Tôi từng nghe tới cái tên này! Năm Tân Hợi, Tề Trọng Binh một mực khăng khăng cống hiến cho triều Thanh, Viên Thế Khải lại đang bức vua triều Thanh thoái vị nên sai người ám sát Tề Trọng Binh” “Cậu là em trai ruột của Tề Viễn Sơn?” A U đúng là có cái nhìn thâm độc, lập tức nhớ lại trong căn phòng nhỏ dưới núi Việt Tú, Quảng Châu, khuôn mặt của Tề Viễn Sơn và Trung Sơn na ná giống nhau. “Đúng thế! Tên anh ấy là Tề Viễn Sơn, tôi là Tề Trung Sơn. Anh em chúng tôi đã chia cách nhau mười năm. Lúc tôi bị đạo nhân Tứ Xuyên, tôi mới sáu, bảy tuổi. Ở Quảng Châu, chắc anh ấy chẳng nhận ra tôi nữa” “Tôi nhớ tới Thoát Hoan, anh ấy là anh em họ với tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. Xem ra, đạo nhân Tứ Xuyên rất thích những người dòng dõi thế gia các cậu. Nói cho tôi biết, ông ta trông như thế nào?” A U mãi không thể tìm được ảnh của Nakajima Naniwa, vì thế muốn Trung Sơn xác nhận. “Mười năm trước, ông ta khoảng hơn 40 tuổi. Ông để hai bên ria mép, đôi mắt sáng rực. Ông ta dẫn tôi đến ở Thiên Tân mấy tháng liền, rồi lại thăm thú rất nhiều nơi Thượng Hải, Nam Kinh, Hàng Châu, Tô Châu, tốn khoảng ba năm. Ông ta còn dạy tôi đọc sách viết chữ, dạy tôi luyện thuật phòng thân và thuật cầm nã. Ông đối xử với tôi như con trai ruột. Mà tôi chỉ coi ông ta như cha nuôi. Nếu không có ông ta, tôi đã sớm chết ở đầu đường, hoặc bị bán vào lầu xanh nam hoặc đoàn kịch nào đó! Tôi coi ông ta như ân nhân cứu mạng, không phải là cha nữa mà còn hơn cả cha” “Đáng chết! Chắc A Hải cũng nghĩ thế!” “A Hải nghĩ thế nào tôi không biết!” Khóe môi Trung Sơn run rẩy, lùi về sau. “Năm tôi mười tuổi, tôi mới quen Phương Tử. Chúng tôi đều được đạo nhân Tứ Xuyên nhận nuôi. Ông ta nói sẽ đưa chúng tôi tới một thế giới mới. Chúng tôi đi một quãng đường rất dài, rất dài, tới trước tòa núi cao ngất. Sau đó, tôi hôn mê. Đến khi tỉnh lại tôi đã ở Thiên Quốc, sau đó không được gặp cha nuôi nữa. Mạnh Bà nói rằng, tôi là người đã chết!” “Người Tây Dương có “Sử thi Homer”, trong đó có câu chuyện ngựa gỗ thành Troy ở cuốn “Iliad””. Mấy năm qua, A U bị Tần Bắc Dương ảnh hưởng nên cũng đọc sách nước ngoài. “Trung Sơn, cậu chính là con ngựa gỗ mà Nakajima Naniwa – đạo nhân Tứ Xuyên cắm vào núi Thái Bạch! Gồm cả A Hải và Phương Tử,các cậu đều là loạn thần tặc tử! Hôm nay tôi đã gửi điện báo cho núi Thái Bạch, nói cho Mạnh Bà phải cẩn thận nội gián” Nói tới đây, Trung Sơn đã quỳ xuống trước mặt A U: “Chủ nhân, tôi một lòng trung thành với núi Thái Bạch. Nếu cô không tin Trung Sơn, tôi cam nguyện chịu chết” Thiếu niên ngửa cổ, đối diện với con dao găm của A U, chuẩn bị nhận lễ rửa tội chết chóc. “Tiểu chủ A U! Niệm tình Trung Sơn còn nhỏ tuổi, lại không thực sự phản bội, lão Kim xin cô tha cho cậu ta! Để cậu ta lấy công chuộc tội” Lão Kim bỏ xẻng xuống, quỳ trước mặt A U. “Đương lúc đại chiến, cứu chủ nhân quan trọng hơn. Chúng ta tứ cố vô thân ở Nhật, chớ tàn sát lẫn nhau!” Dưới ánh trăng ở mộ cổ, A U thu dao găm, ngửa đầu ngắm ánh trăng lạnh lẽo. Cửu Sắc giống một con dã thú đói khát, nó lấy sừng mở một chiếc quan tài. Nhưng tiếc rằng, trong mộ của người Nhật chỉ có tro cốt… Đêm xuân, trăng treo cao vút. A U bò lồm cồm trong đám lau sậy cạnh bờ sông. Cô chăm chí theo dõi căn nhà kiểu Nhật phía trước. Haneda bò bên cạnh cô, nhỏ giọng nói bằng tiếng Trung: “Sau động đất, Yokohma hội Rồng Đen đã thành đống đổ nát, Nakajima Naniwa đã dời trung tâm tới ngoại ô Tokyo, bên bờ sông Tone ở biên giới quận Chiba và Ibaraki, tiếp tục chiêu mộ đệ tử kiếm đạo, như vậy đó!” Lão Kim vác xẻng, Trung Sơn cầm súng trường, bao vây hai phía trước sau của trung tâm kiếm đạo. Mà sau lưng A U còn có một cô gái 17 tuổi. Hikari Saga lén trốn từ phủ Hầu tước ra, cô mặc một bộ kimino liên quan tới kiếm đạo, phía sau còn giấu một thanh kiếm Tachi. Nếu cô mà bị cha phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân. Haneda quay lại cầu xin: “Công chúa Hikari, xin cô đừng xông ra đó, cô cứ ở trong này được không? Tôi đảm bảo sẽ giúp cô đưa Tần Bắc Dương về!” “Công chúa, tin tôi đi. Chuyện cô yêu thầm Tần Bắc Dương là chuyện cá nhân của cô. Có lẽ, chờ tới khi cô trưởng thành hơn sẽ không ngốc nghếch như thế nữa” Dù A U nói thế nhưng lại thầm nghĩ mình có được tính là trưởng thành không nhỉ? Cô bèn nói tiếp: “Nhưng tôi là vợ anh ấy, tôi sẽ bảo vệ anh ấy. Hơn nữa, tôi còn có cả Cửu Sắc!” Thú trấn mộ ấu kỳ lân đang lấp ló đầu trong đám lau sậy trong dòng nước sông Tone, che đi cặp sừng hươu phản chiếu ánh sáng. Lão Kim là người đầu tiên xông vào trung tâm kiếm đạo, sau đó là Trung Sơn lấy công chuộc tội. Họ xác định trong nhà không có người canh gác, cũng không có cơ quan phòng ngự nào đặc biệt. Tiếp theo là A U và Cửu Sắc chui ra từ đám lau sậy, Haneda nơm nớp lo sợ đi cuối cùng. Ngoài 500m còn có ba vệ sĩ võ trang mà anh ta dẫn theo. Đây chính là trung tâm kiếm đạo của Nakajima Naniwa, hai bên trưng bày nhiều kiếm Tachi và mũ mão giáp sắt của võ sĩ, còn treo cả tranh thư pháp. Nhưng không có ai. Lão Kim và Trung Sơn lặng lẽ tìm kiếm khắp mọi nơi, lật cả nền lên để nhìn, xác nhận không có phòng nào dưới lòng đất. Đến phòng ngủ cuối cùng có một cậu nhóc mặc áo sơ mi, quần âu trốn trong tủ quần áo. Cậu nhóc dùng con dao găm bẩn thỉu đánh lén lão Kim. May mà lão Kim phản ứng nhanh nhẹn, con dao suýt chút nữa cắm vào vai ông. Có vẻ như cậu ta muốn lấy tính mạng ông. Cửu Sắc phun lửa lưu ly chiếu sáng phòng ngủ tối tăm, Trung Sơn cầm súng, ngắm vào cậu nhóc. “Phương Tử?” Trung Sơn gọi lên một cái tên. Đúng thế, người mặc đồ con trai, cắt đầu đinh trước mặt này chính là Phương Tử, bạn học cùng cậu ở “Trường học Thiên Quốc”. Nhưng vì sao cô mặc đồ con trai, còn cắt tóc? Nhìn như một cậu trai học cấp ba. Viền mắt Phương Tử đen ngòm, sắc mặt tiều tụy, cổ còn có vết thương, cô co rúm trước mặt lão Kim và Trung Sơn. Lúc cô nhìn thấy Cửu Sắc đang nhìn mình chằm chằm liền hiểu toàn bộ. Cô cười khổ: “Cuối cùng mọi người cũng tới! Nhưng tới quá muộn rồi! Quá muộn rồi!” “Phương Tử, cô còn nhận ra tôi không?” A U đi tới trước mặt cô, trong ống tay áo giấu dao găm. “Tiểu chủ A U?” Sắc mặt A U tái nhợt, xấu hổ sờ đầu đinh của mình, “Có phải tôi rất xấu không?” Giữa con gái với nhau, điều đầu tiên nghĩ tới chính là đẹp hay xấu, A U nhàn nhạt trả lời: “Không, cô rất đẹp” “Chính là ma… chính con ma đó khiến tôi thành ra thế này! Từ tháng trước tôi đã hoàn toàn kết liễu thời thiếu nữ của mình!” “Ma?” A U có thể đoán được vài phần, “Đạo nhân Tứ Xuyên – Nakajima Naniwa?” Phương Tử như chịu sự dày vò cùng cực, tinh thần có phần hoảng loạn, chẳng còn chút phong độ của học sinh tốt nghiệm “đạo Thích khách” và “đạo Địa cung”, cô co rúm vào góc tường, run rẩy nói: “Đúng, tôi không dám gọi tên ông ta, tôi không dám…” “Giờ ông ta ở đâu?” “Tôi không biết… hôm qua vẫn còn ở đây” Trung Sơn quỳ xuống trước mặt Phương Tử: “Cô muốn nói gì? Cô nói cha nuôi bắt nạt cô, khiến cô thành bộ dạng như thế này? Sao có thể thế được? Năm đó, chúng ta còn là hai đứa trẻ, ông ấy đối với chúng ta tốt như thế, đã cứu mạng chúng ta, giúp chúng ta sống tiếp trong thời buổi loạn lạc…” “Cậu nhầm rồi, Trung Sơn. Ông ta là ma!” Phương Tử ôm chặt ngực mình, giống cô gái bị đàn ông ức hiếp, còn đâu dáng vẻ hiên ngang, võ công cao cường trên núi Thái Bạch kia nữa. “Trung Sơn, cậu đi báo cảnh sát đi!” A U vỗ lưng Phương Tử, “Tôi còn rất nhiều nghi vấn! Vấn đề đầu tiên, Tần Bắc Dương ở đâu?” “Núi Thái Bạch” “Gì cơ?” Phương Tử líu ríu nói: “Năm ngoái, sau trận động đất lớn ở Kanto, Tần Bắc Dương vì cứu tôi, vì giết chết con ma đó mà đã bị bắt đi. Hiện giờ anh ấy đang ở trên núi Thái Bạch” “Cô đang đùa chúng tôi à? Chúng tôi từ núi Thái Bạch sang Nhật tìm anh ấy ”. Nửa đêm, sâu bên trong trung tâm kiếm đạo Nakajima, ánh mắt A U trở nên lạnh lùng, từ từ rút dao găm trong eo ra.