Chương 54-1 Vượt ba ngàn dặm (1)
Trước bình minh, mùa xuân, năm 1924Trung tâm kiếm đạo Nakajima trên sông Tone ở biên giới tỉnh Chiba và tỉnh Ibaraki, Nhật Bản. Con quỷ đó không ở đây. A U, lão Kim,Trung Sơn và Cửu Sắc chỉ bắt được thiếu nữ Phương Tử đã tốt nghiệp “Trường học Thiên Quốc”. Hiện giờ, cô ấy tên là Nakajima Yoshiko. Phương Tử mặc đồ con trai, cắt tóc con trai, không trang điểm, nhìn rất kỳ cục. “Cô nói Tần Bắc Dương ở trên núi Thái Bạch?” Dao găm của A U đặt ở trên cổ Phương Tử, sừng của Cửu Sắc cũng kề ở sau lưng cô. “Không phải núi Thái Bạch ở Trung Quốc” “Trên thế giới vẫn còn ngọn núi Thái Bạch thứ hai sao?” “Triều Tiên. Ở phía Đông bán đảo Triều Tiên, có một dãy núi Thái Bạch chạy dài từ Nam xuống Bắc” Lão Kim xoa đầu: “Núi Thái Bạch Triều Tiên? Ôi trời! Thảo nào chúng tôi và Cửu Sắc đi một vòng Nhật Bản mà nó không đánh hơi được mùi của chủ nhân. Thì ra chủ nhân vốn không ở Nhật Bản” “Phương Tử, cô còn biết gì nữa?” “Tôi chỉ biết những cái đó, là con ma đó đưa anh ấy đi… Xin lỗi, tôi thật sự không muốn hại anh ấy. Nhưng tôi chịu đựng đủ rồi, không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lén trèo lên thuyền về Trung Quốc với anh Bắc Dương. Nhưng dù tôi có đi đến chân trời góc bể nào, con ma đó cũng sẽ bắt tôi về. Biện pháp làm một lần mà được hưởng suốt đời chỉ có giết con ma đó đi! Tôi cũng biết chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nhưng trên thế giới, cũng chỉ có anh ấy mới giúp tôi làm được…” Một thiếu nữ 18 tuổi mê ăn diện bỗng khóc như mưa. Dù sao cũng chỉ là giả con trai, nhưng cô còn được tính là con gái sao? “Phương Tử, tôi chỉ muốn nói cô quá ích kỷ! Cô chỉ nghĩ tới bản thân mình! Cô giống như con bạc vậy, chỉ mong mình có thể may mắn thắng một ván! Cô chẳng bị tổn hại gì, dù sao cô cũng chẳng mất gì vì cô vốn là tù nhân của con ma đó. Nhưng nếu cô thua bạc, thì chồng tôi sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, xa cách sống chết với tôi…” “Tôi xin lỗi, tiểu chủ nhân A U”. Chủ nhân núi Thái Bạch thu dao lại, dừng một chút rồi nói: “Cô có gặp A Hải không?” Ánh mắt Phương Tử trở nên căng thẳng: “A Hải…Có! Tôi có gặp anh ta” “Nguy rồi!” Hai tay A U run rẩy, “Anh ấy rơi vào tay A Hải rồi!” Trong phút chốc, Trung Sơn cấp tốc quay lại nói: “Bên ngoài có động!” A U cúi người vọt tới bên cạnh tường của trung tâm kiếm đạo, chọc thủng cửa sổ giấy để quan sát bên ngoài. Trong đêm tối, có rất nhiều bóng người chuyển động dưới anh trăng, ai nấy đều mang theo vũ khí – chính là đao Nhật, chỉ e là đám đồ đệ kiếm đạo của Nakajima. Haneda bám bên cạnh cô, run rẩy nói: “Không biết công chúa Hikari sao rồi? Ba vệ sĩ của tôi có thể bảo vệ được cô ấy không? Chẳng may ngài Hầu tước biết được, ông ấy sẽ tự giết chết tôi mất!” A U siết chặt con dao, trả lời một cách lạnh lùng: “Tôi sẽ bảo vệ Hikari!” Trung tâm kiếm đạo đã bị bao vây, chắc là giấu thiết bị tự báo động nào đó. Một khi có sự xâm nhập từ bên ngoài vào thì ký túc xá của môn đồ ở bên cạnh sẽ vang lên báo động. Nhưng trước khi trời sáng, có tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc ở đây thì còn sợ gì? Khi các đệ tử kiếm đạo cầm kiếm Nhật Bản lao vào võ đường giống như những người gác cổng của Yanagiya, Cửu Sắc nhô chiếc sừng trắng như tuyết ra, phun cầu lửa lưu ly. Đây là một trận tàn sát. Trong đêm tối không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đồ đệ của Nakajima Naniwa như hoa anh đào tàn úa, chớp mắt hóa thành tro bụi, cứ thế bị gió thổi bay vào sông Tone. Mấy con cá lọt lưới còn lại bị xẻng của lão Kim, súng của Trung Sơn và dao găm của A U xử lý. Họ không để lại bất kỳ sự sống nào. Toàn bộ dứt khoát hủy sạch sẽ. A U lau vệt máu tươi trên dao găm, quay lại sâu trong căn phòng kiểu Nhật mới phát hiện ra không thấy Phương Tử đâu. Cửa sau vừa mở, bọn họ đuổi theo ra ngoài, hàng loạt dấu chân trên mặt đất ẩm ướt ven sông cho đến khi chìm xuống nước suối lạnh giá. “Phương Tử thừa dịp lặn xuống nước trốn rồi!” Lão Kim cầm xẻng thợ mỏ, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, “Chỉ sợ xuống hạ lưu, chúng ta đi tìm cô ta đi!” A U giắt dao găm vào eo: “Không cần phải phí công nữa! Trời sắp sáng rồi, mặt trời mọc thì Cửu Sắc sẽ không còn đất dụng võ nữa” Haneda run rẩy bổ sung thêm: “Có lẽ vẫn còn đám lãng nhân đuổi theo, cả hội Rồng Đen, Sở cảnh sát, thậm chí là cả lục quân Nhật Bản” Một ngôi sao Kim sáng trên bầu trời, A U xoa đầu Cửu Sắc, đi khỏi trung tâm kiếm đạo Nakajima. Trong đám lau sậy, ba vệ sĩ đi theo sau Saga Hikari, cô run rẩy nhìn xác chết và tro cốt đầy sàn nhà, lí nhí hỏi: “Chị, có tin gì chưa?” “Tần Bắc Dương đang ở núi Thái Bạch Triều Tiên”. Hikari cau mày: “Tôi hiểu rồi! Chúng sợ Cửu Sắc tìm được anh ấy ở Nhật nên mới nhốt anh ấy ở Triều Tiên” “Chúng tôi sẽ đến Triều Tiên! Lên núi Thái Bạch! Cứu Tần Bắc Dương! Công chúa Hiakari, cô hãy quay lại bên cạnh Hầu tước, đừng mạo hiểm nữa” Cô gái thở dài một hơi, nắm tay A U nói: “Vâng, bà Tần. Nhờ chị, chị nhất định phải cứu được anh trai ra đó” “Tôi là bà Tần, không cần sự nhờ cậy của cô” Công chúa Hikari, nếu tôi cứu được anh ấy tôi sẽ cho phép anh ấy gửi một bức thư tay cho cô. Như thế cô yên tâm rồi chứ!” “Cảm ơn!” Mặt trời dần nhô lên từ phía Thái Bình Dương, chúng thích khách rời khỏi trung tâm kiếm đạo ở sông Tone. Lúc đi còn phóng hỏa thiêu hủy chứng cứ. Ngọn lửa cháy mãnh liệt, A U quay lưng về phía mặt trời, đôi mắt âm u, đi về phía Tây… Bảy ngày sau. A U, lão Kim, Trung Sơn và Cửu Sắc cải trang thành một con chó lớn, với thanh kiếm và nỏ của Tần Bắc Dương giấu trong túi. Họ vượt qua Nhật Bản đến Shimonoseki, lên con tàu của gia đình Haneda, vượt qua eo biển Triều Tiên và đến cảng Busan. Vào cuối mùa xuân, họ đã đặt chân lên mảnh đất thuộc địa này của Nhật Bản lần đầu tiên. Có một sự phân biệt rõ ràng giữa người Bắc Triều Tiên và người Nhật Bản, dù có mặc vest cũng có thể phân biệt được. Trên đường phố vẫn còn rất nhiều nam nữ mặc trang phục dân tộc Triều Tiên, những người phụ nữ mặc Hanbok trắng đã quen với việc đội những chiếc vại sành trên đầu đi lại khắp nơi. Lão Kim gọi một sát thủ Bắc Triều Tiên làm thông dịch viên và hướng dẫn, người này tên là Eun Ji, khoảng 20 tuổi, thuở niên thiếu không chịu nổi ách thống trị của thực dân Nhật Bản, lưu vong ở ba tỉnh Đông Bắc Trung Quốc và tham gia Liên minh thích khách. Năm ngoái, anh ta ám sát kẻ bán nước Ye Wanyong thất bại, đang bị Dinh Thống đốc Bắc Triều Tiên truy nã. Nhưng anh ta giỏi cải trang, có vô số tên giả, anh ta nói tiếng Đông Bắc như người bản địa, còn thông thạo cả tiếng Nhật. Eun Ji mở bản đồ Paldao của Bắc Triều Tiên, và tự hào giải thích ba ngàn dặm sông núi, mặc dù nó chỉ có kích thước tương đương với hai tỉnh Trung Quốc. Anh chỉ vào phía bên phải bản đồ, bên cạnh là biển Nhật Bản, chạy qua bờ biển phía đông của bán đảo Triều Tiên từ Bắc xuống Nam, nơi được gọi là núi Taibai, nóc nhà của bán đảo Triều Tiên. Còn với nóc nhà khác của Triều Tiên, đó là ngọn núi cao nguyên ở cực Bắc, bên cạnh núi Trường Bạch của Trung Quốc. “Núi Taebaek (Thái Bạch) dài hơn 500km và có độ cao trung bình từ 800 đến 1000 mét. Các đỉnh núi nổi tiếng thế giới bao gồm núi Geumgang, núi Seorak và núi Wutai. Đỉnh chính còn được gọi là núi Taebaek” Sau khi nghe xong giọng Đông Bắc của Eun Ji, Lão Kim gõ vào điếu thuốc lá rồi nói: “Núi Thái Bạch của Trung Quốc là đỉnh chính của dãy Tần Lĩnh, chỉ có một ngọn núi lớn. Nhưng núi Taebaek của Triều Tiên là một dãy núi, nhưng phạm vi tìm kiếm rất rộng…” “Dập lửa đi!” A U không thích mùi thuốc lá, lão Kim vội vàng ném điếu thuốc, quỳ xuống dập đầu: “Thuộc hạ đáng chết! Mạo phạm tiểu chủ!” “Mọi người, chúng ta tìm từng ngọn núi một! Chỉ cần có anh trai ở đó, Cửu Sắc sẽ cảm nhận được! Dù có lâu tới đâu tôi cũng sẽ không bỏ cuộc!” Cô xoa đầu tiểu thú trấn mộ, đôi mắt màu lưu ly của nó phát ra ánh sáng thuần khiết.