← Quay lại trang sách

Chương 54-2 Vượt ba ngàn dặm (2)

Vì vậy, đám thích khách quyết định tìm kiếm toàn bộ dãy núi Taebaek dọc theo bờ biển phía Đông của bán đảo Triều Tiên, từ Nam lên Bắc, bắt đầu từ Busan. Địa hình của bán đảo Triều Tiên đối lập với Trung Quốc đại lục, cao ở phía Tây và thấp ở phía Đông, hầu hết các sông đều chảy từ Đông sang Tây. Các đồng bằng, thành phố và các khu dân cư đông đúc đều tập trung ở bờ biển phía Tây đối diện với Trung Quốc, nơi chịu ảnh hưởng sâu sắc của lịch sử Trung Quốc. Ngay cả trong thời kỳ thuộc địa của Nhật Bản, Trung Sơn đã mua một vài tờ báo trên đường phố, chúng được viết bằng chữ Hangul của Hàn Quốc và chữ Hán cùng lúc, hầu như tất cả các tiêu đề quan trọng đều được viết bằng chữ Hán và chữ Kanji của Nhật BảnĐiểm dừng chân đầu tiên là Ulsan, nơi chiến tranh Triều Tiên Vạn Lịch đã diễn ra một trận chiến ác liệt và suýt giết chết Kato Kiyomasa. Điểm dừng thứ hai là Pohang, đi qua vịnh Yingri và đi vào bờ biển phía đông hẹp. Một bên là biển Nhật Bản lạnh lẽo, một bên là những ngọn núi sừng sững, thời tiết thay đổi khó lường, biển thường cuộn sóng lớn. Cửu Sắc đi đầu tiên, A U cũng mặc một bộ váy của con gái Triều Tiên để che tai mắt. Lão Kim mặc một bộ quần buộc túm và áo gile của đàn ông Triều Tiên, ngậm điếu thuốc lá, giả vờ mà như thật. Trung Sơn mặc một bộ đồng phục học sinh của Nhật, giả làm học sinh Triều Tiên. Vùng này dân chúng nghèo nàn vô cùng, rất nhiều người dừng lại ở mức sống thời cổ đại, thậm chí phụ nữ còn để ngực trần. Cuộc hành trình diễn ra rất chậm, Cửu Sắc dường như thường có cảm giác rồi dẫn cả nhóm đi về phía Tây qua sườn núi, tìm kiếm trên những ngọn núi cao ngất, nhưng lại thất bại trở về. Họ cứ vừa đi vừa dừng, men theo đường bờ biển qua núi Seorak và núi Kumgang, hai ngọn núi nổi tiếng trong lịch sử của Triều Tiên. Họ cũng đến thăm nhiều địa điểm tham quan nổi tiếng, cho tới khi đến cảng Wonsan ở cuối dãy núi nằm, đã đi hết nửa phía Bắc của bán đảo Triều Tiên, nhưng không tìm thấy dấu vết của Bắc Dương. Nhưng Cửu Sắc vẫn không bỏ cuộc. Họ đi từ mùa xuân tới mùa hạ, đi qua ba ngàn dặm núi non. A U bắt Cửu Sắc đi xuống phía Nam, tìm dọc theo đất liền trong bán đảo Triều Tiên. Tần Bắc Dương phải ở trong mộ cổ mới sống tiếp được, nên họ đặc biệt để ý những dấu vết mộ cổ hoặc các loại lăng mộ. May mà tập tục mai táng ở Triều Tiên khá tương đồng với Trung Quốc, không như hỏa thiêu toàn bộ ở Nhật Bản. Lão Kim dùng xẻng đào mấy chục ngôi mộ thời Tân La lẫn mộ cũ thời Cao Ly cũng không thấy vết tích thú trấn mộ, báu vật trong mộ chẳng kém Trung Quốc là bao. Vào tháng 9, họ đến vùng phía Nam của tỉnh Gangwon và băng qua thượng nguồn sông Hàn, lại vào vùng núi trùng điệp. Eun Ji nói bằng giọng Đông Bắc: “Cứ đi tiếp vè phía trước chính là dãy Sobaek, nhánh nhỏ của dãy Taebak. Lão Kim có phần suy tư: “Sông Hán Thủy chảy xuôi theo chân núi phía Nam của núi Thái Bạch Trung Quốc, nhưng đầu nguồn sông lại ở núi Taebak Triều Tiên, có lẽ có nguồn gốc sâu sa” Đột nhiên đôi mắt lưu y của Cửu Sắc trợn trừng, phát sáng. Nó tung bốn vó phi nước đại qua hẻm núi hoang vắng và leo lên rừng rậm um tùm, đến giữa sườn núi đá cheo leo. Địa lý chỗ này tương tự như núi Thái Bạch ở Trung Quốc, nhưng vì sát biển nên khí hậu ẩm ướt hơn. Tiểu thú trấn mộ dẫn A U và lão Kim xuyên qua một đường mòn nhỏ, nhìn về biển mây nơi xa. Họ đi tới đỉnh núi, gần như có thể nhìn thấy biển Nhật Bản rộng lớn mênh mông. “Tần Bắc Dương ở đâu?” A U điên cuồng gào thét, Cửu Sắc dùng chân gõ vào một tảng đá trên đỉnh núi. “Tiểu chủ, Cửu Sắc nói ở dưới chân chúng ta?” Lão Kim nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, cầm xẻng lên đập vỡ tảng đá cực lớn một cách thành thạo, để lộ ra hai cánh cửa sắt. Trên cánh cửa tán đinh có in mấy hàng chữ tiếng Nhật, đây là sản phẩm của văn minh công nghiệp hiện đại. Trung Sơn cẩn thận mở cửa, một con đường dẫn vào mộ cổ sân hun hút hiện ra. “Trừ ngôi mộ phục dựng của Tần Thủy Hoàng trên núi Thái Bạch của chúng ta, đây là lần đầu tiên lão Kim tôi gặp được một ngôi mộ cổ trên núi” Lão Kim xách đèn bão, khiêng xẻng đi trước dò được, để ý quan sát hoa văn trang trí và tranh hai bên tường. Màu sắc rực rỡ, người vật có phần trừu tượng, gương mặt không rõ ràng, bút pháp tiêu sái. Cảm giác như vào mộ cổ triều Đường, đây là ngôi mộ lớn nhất và được lưu giữ tốt nhất trong rất nhiều những ngôi mộ cổ mà lão Kim đào được. Cửu Sắc xông lên phía trước, nó hóa thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, đôi sừng lớn ghê người, toàn thân sáng bóng kim loại. Trung Sơn phía sau nhìn Cửu Sắc mà cảm thấy có phần sợ hãi. Nhưng ngôi mộ này không có mùi như mộ cổ mới được khai quật, nó có mùi hôi thối khiến người khác khó hít thở. Điều này cho thấy ngôi mộ này sớm đã bị người ta khai quật, hoặc là có dấu vết tồn tại của người sống. Xuyên qua hai cánh cửa mộ thất, Eun Ji phát hiện ra một bức tranh dưới cửa, dày đặc chữ viết. Lão Kim tò mò hỏi: “Là tiếng Triều Tiên à?” “Đây là tiếng Hán” Eun Ji cầm đèn cẩn thận giải thích, “Bị phai màu nhiều rồi, chỉ có thể đoán được đại ý. Đây là mộ cổ thời Tân La, chủ mộ là con trai của Văn Vũ Đại Vương Kim Pháp Mẫn” “Tân La? Tương đương với triều Đường?” Tổ tiên Eun Ji là từng là gia đình quý tộc sau bị lụn bại, từ nhỏ anh ta đã từng đọc sách sử của Trung Quốc và Triều Tiên: “Ừm, nhà Đường đã tiêu diệt Cao Câu Ly và Bách Tế, nhưng cuối cùng Tân La đã thống nhất bán đảo Triều Tiên. Văn Vũ Đại Vương Kim Pháp Mẫn là vị vua vĩ đại, cùng thời đại với Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Vị Hoàng tử này đã thất bại trong việc tranh giành ngôi báu nên đã tự sát sau khi bị đày đến núi Thái Bạch. Văn Vũ Đại Vương đã xây một lăng mộ trên đỉnh núi cho ông ta, chôn cất theo tiêu chuẩn cao nhất của hoàng gia”. “Sao lại là chữ Hán?” “Tiếng Triều Tiên mới được tạo ra từ thời tương đương với những năm đầu triều Minh, tiếng Hán là chữ viết chính thức từ xưa tới nay của Triều Tiên” Eun Ji cảm thán, “Có thể chứng kiến một ngôi mộ cổ hoàn chỉnh từ thời Tân La đúng là có phúc ba kiếp” Lão Kim phát hiện ra địa cung có một cánh cửa sắt được mở. Nhưng cánh cửa này không phải cổ vật một ngàn hai trăm năm trước mà là người đời sau lắp mới, như một cái ngục giam. Cửu Sắc có cảm ứng mãnh liệt. Nó lao lên đầu tiên, sau đó là A U.