Chương 54-3 Vượt ba ngàn dặm (3)
Nhìn thấy căn phòng được cầu lưu ly chiếu sáng, trên tường là tranh Chu Tước, Huyền Vũ và Quạ Ba Chân, cả 28 vì tinh tú trên bầu trời. Trong mộ đã không còn bầu không khí của một ngàn hai trăm năm trước, chỉ còn lại xương cốt và quan quách cũ nátA U có thể ngửi thấy mùi hương của chồng mình, mùi hôi của một người đàn ông đã lâu không tắm rửa và gội đầu, như mùi của khu nuôi gia súc sộc lên gay mũi. Cô nhắm mắt, hít thở, hít thở sâu khiến cho toàn bộ địa cung hòa vào mình, tựa như người đàn ông đó vẫn còn ở đây, cho dù chỉ là hồn vía quấn lấy tóc và da cô, thâm nhập và từng huyết quản và lỗ chân lông cô. Lão Kim cũng vào trong, ông nhìn thấy quan tài đã bị phá từ lâu, bên trong chỉ còn một bộ hài cốt tan tành. Nhưng không có người sống. “A U tiểu chủ, cô lại xem này!” Trung Sơn vào cuối cùng liền kêu lên. Cậu phát hiện ra trên tường đá của địa cung lờ mờ có ba hàng chữ được khắc. Thợ thủ công có thể chết, nhưng sản phẩm còn sống mãi. Đổ máu năm bước, thiên hạ đồ tang. Không điên cuồng không thể sống. Hàng đầu tiên là châm ngôn của liên minh thợ thủ công, của Tần Tấn – Đại tôn giả đời đầu tiên. Hàng thứ hai là châm ngôn của thích khách mà Tần Bắc Dương đã chọn cho Liên minh thích khách vào năm ngoái. Hàng thứ ba là câu nói mà Tần Bắc Dương nghe cha mình nhắc tới hồi nhỏ, lúc còn ở trong địa cung của vua Quang Tự. Đây là bút tích của Tần Bắc Dương không thể giả được, nhưng anh bị nhốt trong ngục giam mộ cổ lấy đâu ra dụng cụ? Lão Kim rất giỏi nghề này, ông nhìn thật kỹ từng vết khắc, cả chất liệu đá tường, thậm chí cả vết máu và vụn móng tay trên đó. Ông xác nhận đây là vết Tần Bắc Dương dùng móng tay khắc. Tên ác nhân giam cầm Tần Bắc Dương tuyệt đối không thể đưa cho anh bất kỳ vật cứng nào, phòng trường hợp anh tự sát. Dù Tần Bắc Dương từ nhỏ đã luyện tập ở trong địa cung, những năm qua cũng luyện “đạo Thích khách” và “đạo Địa cung”, nhưng cũng không tới mức “ngón tay sắt” như trong tiểu thuyết kiếm hiệp. Quan trọng nhất là từ khi xảy ra động đất ở Kanto hồi tháng 9 tới nay đã tròn một năm anh bị giam. Cái gọi là “nước chảy đá mòn”, Tần Bắc Dương thực sự có ý chí hơn người. Những ngày tháng lão Kim ở cùng với anh sớm đã biết tính cố chấp không đâm vào ngõ cụt sẽ không quay đầu của anh. Mỗi giờ phút, ngày qua ngày, anh liên tục khắc lên tường đá, cuối cùng thành ba châm ngôn, tổng có hai mươi ba từ. Lão Kim tinh tế phát hiện ra mẩu thức ăn thừa ở góc tường. Ông nhặt lên bỏ vào mồm nhai rồi nói: “Tiểu chủ A U, đây chắc hẳn là đồ ăn mới trong vòng một hai ngày, chưa bị hư thối”. A U cố nén cơn buồn nôn, trừng mắt nhìn ông: “Ý ông là Tần Bắc Dương mới đi không lâu?” “Đúng thế, chắc là hôm qua chủ nhân mới rời khỏi đây. Chúng ta chỉ chậm một ngày! Thế mà lại lạc mất nhau” Đúng thế, Cửu Sắc lùi lại mấy bước trong địa cung. Đôi mắt lưu ly sáng rực của nó nói rằng Tần Bắc Dương vẫn chưa đi xa… Tạm thời đừng quan tâm đến chuyện ngục giam này do ai cải tạo, ít nhất tên ác nhân giam cầm Tần Bắc Dương cũng biết rằng anh chỉ có thể sống ở trong mộ cổ. Mọi người vội vã rời khỏi địa cung. Đường xuống núi chỉ có một con đường độc đạo, trừ phi Tần Bắc Dương có thể đi trên trời. Dưới chân núi Taebak có một ngôi làng nhỏ. Eun Ji nghe ngóng hỏi han người dân ở đây mới biết xẩm tối hôm qua có một người kỳ lạ từ trên núi xuống, anh ta chuyển một cỗ quan tài cũ kỹ đi về phía Seoul, thời thuộc địa của Nhật gọi là kinh đô, ngày nay gọi là thủ đô. “Quan tài?” A U cau mày, đây chính là công cụ ẩn thân thường được sử dụng của thích khách, ai thèm kiểm tra quan tài chứ? “Tiểu chủ, lẽ nào là A Hải…” “A Hải biết anh Bắc Dương phải sống trong mộ cổ, nên dùng một cỗ quan tài đào được trong địa cung để vận chuyển anh ấy. Chút khí trong địa cung có thể kéo dài mạng sống cho anh Bắc Dương” A U cúi đầu sờ bờm trên đầu Cửu Sắc, nói thầm bên tai tiểu thú trấn mộ. “Cửu Sắc! Cửu Sắc! Ngươi có thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân không?” Đôi mắt Cửu Sắc phát sáng, xuôi theo dòng sông Hán, chạy về phía trung tâm của bán đảo Triều Tiên – Seoul. Ba ngày sau đã tới Seoul. Cửu Sắc ngửi thấy mùi của chủ nhân, đến Hoàng cung ở triều đại Joseon-Cung điện Gyeongbokgung. Sao lại tới hoàng cung rồi? Triều đại Lee đã trị vì bán đảo Triều Tiên trong hơn năm trăm năm, đã thoái vị và trở thành và trở thành “vua Lee” của Đế quốc Nhật Bản, chuyển đến cung điện Changdeokgung. Cung điện Gyeongbokgung tráng lệ một thời giờ trở nên thảm hại vô cùng, nhiều cung điện cổ đang bị người Nhật phá bỏ. Một tòa nhà rộng lớn theo phong cách Phục hưng của phương Tây đang được xây dựng trước cổng cung điện – Phủ tổng đốc Triều Tiên. Eun Ji đang than thở nỗi bất hạnh của dân mất nước trong cung điện đổ nát không người trông coi, chợt nhớ ra một chuyện: “Tiểu chủ A U, tôi nghe nói chủ nhân của chúng ta là hậu duệ thợ thủ công hoàng gia Mãn Thanh, đời đời xây lăng mộ và thú trấn mộ cho Hoàng đế Trung Quốc. Chẳng lẽ người Nhật giam cầm chủ nhân, muốn người tu sửa lăng mộ cho Hoàng thất Triều Tiên? Hoàng thượng đã thoái bị của đế quốc Đại Hàn chúng tôi đang trong thời gian giam lỏng của người Nhật, nghe nói không còn sống được bao lâu…” A U lắc đầu, cô và Cửu Sắc đều nhìn về phía Tây Bắc: “Nếu nói về vua thoái vị, trong cố cung Bắc Kinh còn một người”