Chương 55-1 Hồn ma trong Tử Cấm Thành (1)
Cố cung, Bắc KinhĐêm ngày 4 tháng 11 năm 1924, năm thứ mười ba Dân Quốc. Tử Cấm Thành – cung điện ở trung tâm của kinh đô, được xây dựng vào thời Hoàng đế Vĩnh Lạc nhà Minh. Việc xây dựng sử dụng một triệu lao động và kéo dài 14 năm, tiêu tốn gỗ lim sâu trong núi Tây Nam, đá cẩm thạch trắng Phòng Sơn, gạch vàng Tô Châu, xây nên cung điện có 9999 phòng rưỡi. Mười ba vị vua của nhà Minh một lần nữa cai trị Thần Châu. Hoàng đế Sùng Trinh treo cổ ở núi Cảnh Sơn. Lý Tự Thành chiếm đóng trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, ông đăng cơ vào ngày cuối cùng, bên ngoài Sơn Hải Quan nghênh đón chủ nhân mới. Nhà Minh vong nhà Thanh thịnh, qua mười triều đại Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh, Đạo Quang, Hàn Phong, Đồng Trị, Quang Tự, Tuyên Thống, người cuối cùng là người đàn ông trẻ tuổi yếu ớt tên là Ái Tân Giác La Phổ Nghi, vẫn còn sống trong thâm cung này cho tới nay. Theo nghi thức của Trung Hoa Dân Quốc đối với quân vương nước ngoài, đóng cửa và làm hoàng đế… Đêm nay là đêm cuối của vị Hoàng đế cuối cùng Trung Quốc ở trong Hoàng cung cuối cùng của Trung Quốc. Ngày 8 tháng 10 âm lịch, trên trời có trăng non cong cong. Tiết Hàn y mới qua bảy ngày, thời tiết mùa thu vừa mưa vừa lạnh. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, nghị viên quốc hội trẻ nhất Trung Hoa Dân Quốc, Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi mặc một bộ áo dài Mông Cổ bằng lụa đen, nhìn về Tử Cấm Thành đằng sau sông hộ thành. Đồng hành cùng anh ta là Diệp Khắc Nan của sở cảnh sát, danh thám gần bốn mươi tuổi những vẫn là người tình trong mộng của các cô gái toàn Bắc Kinh, cũng là nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám dài tập và tin tức của sạp báo kinh thành. Hai bên ria mép của anh ngày càng đậm, áo dài màu xanh trời sậm, cổ áo cao quấn quanh cổ. Anh cố hạ thấp vành mũ để che đi ánh mắt sắc bén như đạn. Hai người họ vượt qua cổng Đông Hoa vào màn đêm ở Cố cung. Tổ tiên của tiểu Quận vương mỗi lần vào kinh đô đều đi qua cánh cửa này vào trong cung điện tường đỏ ngói xanh. Họ tới để thỉnh an và dâng cống phẩm cho Hoàng đế Mãn Thanh, Hoàng đế sẽ thưởng lại vô số tơ lụa chất lên mấy chục cái lưng lạc đà trở về thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư. Tiểu Quận vương kiễng chân đứng ở bên ngoài điện Văn Hoa, nhìn về phía đỉnh ba cung điện nguy nga của Cố cung qua một bức tường. Sau khi Hoàng đế triều Thanh thoái vị, “Ngoại triều” của ba đại điện Cố cung đã thu về cho chính phủ Dân Quốc, nhưng bên trong cung điện sau cánh cửa Càn Mãn thì vẫn thuộc về hoàng thất triều Thanh. Đêm nay, những hình trên nóc điện Thái Hòa như Tiên nhân cưỡi phượng, xi vẫn, sư tử, hải mã, thiên mã, hiệp ngư, toan nghê, giải trai, đấu ngưu, hàng thập sáng rõ dưới ánh trăng. Tiểu Quận vương nhớ lại năm năm trước ở Paris, Tần Bắc Dương đã nói rằng những tác phẩm điêu khắc đá trên tháp của nhà thờ Đức Bà Paris sẽ bay tự do trên bầu trời đêm của Paris vào lúc nửa đêm, liệu những con quái vật nhỏ bé trong Tử Cấm Thành này có sống được không? Một ông lão tóc tết mặc áo quan triều Thanh thấp thoáng như cương thi bò ra từ mộ đứng dưới ánh đèn, hai thám giám soi sáng đón hai người họ. Người này chính là Thiệu Anh – đại thần tổng quản của phủ Nội vụ. Đây là một trong số những bô lão triều Mãn Thanh, đại quản gia của Cố cung cung kính chắp tay hành lê với khách: “Tiểu Quận vương, thám trưởng Diệp, hai người có thể tới giúp, Thiệu Anh vô cùng cảm kích” Tiểu Quận vương cũng chắp tay hành lễ lại: “Tổng quản đại nhân khách khí rồi. Nhà ta là Quận vương cha truyền con nối ở Mông Cổ, bao đời được Hoàng thượng Đại Thanh ân điển. Trong cung xảy ra chuyện lạ, phụ thân lệnh cho ta dốc toàn sức đảm bảo an toàn cho Hoàng thượng. Đây là bổn phận của thần tử chúng ta” “Đúng thế! Bây giờ bên ngoài loạn lạc, Phùng Ngọc Tường phát động chính biến, chiếm thành Bắc Kinh. Tên loạn thần tặc tử giết người như ngóe này ngày ngày kêu la muốn mời Hoàng thượng ra khỏi Tử Cấm Thành. Hôm nay, binh lính của Tử Cấm Thành bị quân Quốc dân thu binh khí giải tán” Đại thần tổng quản nói nhỏ, “Tối nay tường trong cung toàn là giấy, Hoàng cung ấy à… Không đề phòng!” “Đại nhân, những chuyện liên quan đến án mạng mấy ngày nay ở Cố cung, ngài có thể nói rõ hơn không?” Diệp Khắc Nan không muốn phí lời với tổng quản phủ Nội vụ nên trực tiếp vào chủ đề chính theo kiểu xử lý án trinh thám. “Ồ, Thám trưởng Diệp, mấy ngày rồi tôi chưa được ngủ giấc nào ngon… Từ tháng trước tới ngày hôm qua đã chết bằng này người rồi” Đại thần tổng quản giơ thêm 5 ngón bên tay phải tụm lại. “Chết bảy người?” “Đúng thế, bảy lão thái giám lần lượt chết một cách li kỳ. Có người bị độc chết, người thắt cổ chết, người bị cắt cổ, thậm chí đang đêm đi tuần gặp phải hồn ma của cung nữ triều trước bị sợ chết” “Hồn ma của cung nữ triều trước?” Thời Trung Hoa Dân Quốc, “triều trước” chính là triều Thanh, nhưng trong lời của Đại thần tổng quản phủ Nội vụ thì “triều trước” là triều Minh. “Đúng thế, có tiểu thái giám nói, lão thái giám bị dọa sợ chết đó, trước khi chết còn gọi tên Dương Kim Anh, vô cùng đáng sợ!” “Dương Kim Anh? Không phải là cung nữ triều Minh suýt chút nữa giết chết Hoàng đế Gia Tĩnh sao? Đây là chuyện gần bốn trăm năm trước rồi” “Phải không? Trong các triều đại đều đồn, cung nữ Dương Kim Anh đó phạm thượng hành thích vua, sau khi bị xử lăng trì đến chết thì oan hồn cứ lơ lửng không tan” Diệp Khắc Nan cười lạnh lắc đầu: “Tôi đã từng kiểm tra thi thể của mấy vị công công, xác nhận là bị người khác hại chết” “Thám trưởng Diệp, ý ngài là có kẻ gian liên tiếp giết người trong cung sao?” “Tôi nghe nói bảy vị công công bị hại này có hai điểm chung: một là quản lý kho trong cung, hai là tính cách tử tế thật thà” Tổng quản thở dài: “Đúng thế, bây giờ quy tắc đều bị phá hỏng hết rồi. Dù là trẻ hay già, thái giám hay cung nữ đều chỉ muốn mau chóng chạy thoát về phía đám nhà cao tầng, tiện thể đem theo của châu báu trong cung đi. Mấy năm nay, trong cung liên tục xảy ra hỏa hoạn, đều là do những tên thái giám ăn trộm báu vật như tranh chữ, bình gốm phóng hỏa để che giấu tai mắt” “Ừm, bảy vị công công này là những người không bị lây nhiễm tính xấu, cũng vì thế mà mất mạng” “Ý ngài là mục tiêu của hung thủ là những bảo vật trong cung?” Tiểu Quận vương nói chen thêm một câu: “Tổng quản đại nhân, ta đã nghe nói từ lâu rằng hiện nay không ít thái giám phối hợp trong ngoài để ăn trộm đồ. Chỉ e những công công bị giết không chịu cùng một phe với đám trộm cắp nên bị kẻ xấu hãm hại” “Cái này… Tiểu Quận vương, ngài cũng nghi ngờ ta sao?” “Không, ta chỉ nói bừa thôi. Đại nhân, hiện giờ nơi chứa nhiều báu vật trong cung nhất là ở đâu?” “Từ sau khi Hoàng thượng thoái vị, báu vật trong Tử Cấm Thành chủ yếu được cất ở cung Diên Hy” Diệp Khắc Nan nói: “Được, hãy dẫn chúng tôi đi xem. Tôi sẽ canh cả đêm xem tên đó có lai lịch thế nào?” “Nếu thực sự có kẻ xấu hành hung, nhất định sẽ bắt hắn về quy án” Đại thần tổng quản phủ Nội vụ Thiệu Anh dẫn Diệp Khắc Nan và tiểu Quận vương xuyên qua đường phía Đông của Cố cung, đi qua Nam Tam nơi ở của thái tử Minh Thanh – tục danh gọi là Đông Cung, đến điện Phụng Tiên thờ cúng bài vị và tranh vẽ của liệt tổ liệt tông Hoàng đế Mãn Thanh. Đại điện nguy nga lừng lững trong màn đêm của thời đại đế quốc diệt vong, bàn chân của tiểu Quận vương cảm giác thấy một luồng khí âm u… Vào sâu bên trong là khi Đông Lục Cung của cung điện, lần lượt là sáu cung điện: cung Cảnh Nhân, cung Vĩnh Khang, cung Chung Túy, cung Cảnh Dương, cung Vĩnh Hòa, cung Diên Hy. Đi qua cửa Bắc của vườn hoa cung Ninh Thọ, dưới ánh trăng có một con mèo hoang trắng như tuyết đang giẫm lên ngói lưu ly của tường cung. Đôi mắt mèo lóe lên ánh sáng như viên đá quý nhìn chằm chằm vào mắt những người đang tới. Diệp Khắc Nan nheo mắt, đôi mắt mèo đen ngòm làm anh nhớ tới một cô gái trẻ tuổi, cô là chủ nhân của đám thích khách… Không biết vì sao mà ngài trinh thám lại có giác quan thứ sáu kỳ diệu nào đó – đêm nay A U sẽ xuất hiện ở Cố cung.