Chương 55-2 Hồn ma trong Tử Cấm Thành (2)
Lúc Diệp Khắc Nan và tiểu Quận vương còn đang ngắm đôi mắt mèo dưới ánh trăng thì tổng quản phủ Nội vụ bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, còn lẩm bẩm: “Trân… Trân chủ tử?”“Ai đó?” Diệp Khắc Nan rút súng trong ngực ra. Hóa ra dưới tường có một chiếc giếng, trong giếng bốc khói đen nghi ngút, một cánh tay con gái thò lên. Dưới ánh trăng, bàn tay trắng nhợt, ngón tay dài dài còn có dấu hiệu thối rữa, móng tay sắc nhọn được tỉa hình dao găm, vừa hay bám được vào miệng giếng. Tiếp theo là mái tóc đen sì, đen dài như dây mây nhô lên từ trong giếng. Tiểu Quận vương cảm giác khói đen đó đã vào miệng mình, tự như có một ngón tay phụ nữ chặn cổ họng nhất thời không phát ra âm thanh nào. Anh ta nhìn thấy, Diệp Khắc Nan cũng thấy, đây không phải mơ… Một người phụ nữ bò ra từ trong giếng. Không có trang sức tóc phức tạp của phụ nữ triều Thanh, cũng không có triều phục đẹp đẽ nặng nề, chỉ có một bộ áo trắng mỏng như Thiến Nữ U Hồn trong kịch xuất hiện ở vườn Thượng Uyển sâu trong Tử Cấm Thành. “Trân phi nương nương! Người hại chết người là đại thái giám Thôi Ngọc Quý, Thiệu Anh không có trong triều, không liên quan tới tiểu nhân”. Tổng quản phủ Nội vụ khoảng 60 tuổi quỳ sụp xuống, người phụ nữ áo trắng bò từ miệng giếng ra, tóc đen dài che cả mặt không nhìn rõ dung mạo, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Khung cảnh này dưới ánh trăng đêm trong Cố cung khiến người ta sởn da gà. Diệp Khắc Nan đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Trân phi nương nương! Đại Thanh đã chết rồi! Từ mười sáu năm trước, Thái hậu Lão Phật Gia cũng thăng thiên, Hoàng đế Quang Tự cũng băng hà hiện được an táng ở Tây lăng. Thân thể của người cũng được an táng trong lăng tẩm bên cạnh lăng của Hoàng đế Quang Tự, được tổ chức an táng long trọng. Tiểu nhân là Diệp Khắc Nan lúc đầu vì để bảo vệ một cậu bé nên đã từng vào địa cung của Hoàng đế Quang Tự. Mà nay chuyện đã xong từ lâu, chỉ e Hoàng thượng Đại Thanh không thể ở trong cung bao lâu nữa. Năm Canh Tý, hận thù oan khuất của người đã được lịch sử báo thù, xin chớ đừng cố chấp nữa. Trên trời dưới đất đều mênh mông không thấy, vua Quang Tự đã đau khổ cả đời cuối cùng cũng được giải thoát, ngài đang chờ người xuống để đoàn viên, xin hãy về cho…” Trân phi không nhìn rõ mặt, nghe thấy lời nói của Diệp Khắc Nan thì hơi dừng lại rồi chầm chậm quay lại theo đường cũ, rút xuống miệng giống như một làn khói. Tổng quản phủ Nội vụ mặt mũi xám ngoét từ lâu, tiếp tục dập đầu xuống đất nói: “Năm Canh Tý, liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh, Lưỡng Cung sắp chạy ra khỏi thành Tây An, Thôi Ngọc Quý phụng mệnh của Thái hậu Lão Phật Gia đẩy Trân phi nương nương vào giếng này. Một năm sau, dù thi thể của nương nương được vớt lên nhưng từ đó bắt đầu có những truyền thuyết ma quỷ về giếng Trân phi” “Ma quỷ trong cung nhiều thật!” Diệp Khắc Nan nói một câu hai nghĩa, anh không dìu đại thần tổng quản lên không chút nghi ngại. “Tôi nghe nói, vì Trân phi nương nương ủng hộ Hoàng đế Quang Tự cải cách đổi mới nên mới bị Thái hậu Lão Phật Gia căm ghét diệt trừ. Nhưng nếu năm đó cải cách thành công, Lục Quân Tử Mậu Tuất còn sống thì nói không chừng ngày nay Long kỳ cũng chưa bị hạ, người ngồi trên triều có thể vẫn là vua Quang Tự” “Con mèo tuyết trắng vừa rồi nhìn thấy chỉ e cũng là do ma quỷ hóa thành…” Tiểu Quận vương cũng toát mồ hôi lạnh, siết chặt súng trong tay rồi đi theo tổng quản phủ Nội vụ vào Đông Lục cung. Cung này năm đó là nơi ở của các phi thần, thiếu dương khí thừa âm khí. Chẳng trách nhiệt độ của Tử Cấm Thành lúc nào cũng thấp hơn bên ngoài, một năm bốn mùa đều như thế. Đã tới cung Diên Hy. Nhưng cung điện nhìn thấy dưới ánh trăng lại không giống với bất kỳ cung điện nào trong Cố cung mà lại là một tòa nhà ba tầng kiểu Tây. Xung quanh tòa cung điện có hồ vây quanh, tòa chính mỗi tầng có chín gian, lan can vòng quanh, bốn góc đều có tòa đình lục giác ba tầng. Điều khiến Diệp Khắc Nan và tiểu Quận vương trầm trồ là cung Diên Hy được xây dựng bằng đồng, tường là thủy tinh, trên xen kẽ là bể cá bằng kính, có vô số cá vàng và tảo sen mô phỏng theo thủy cung phản chiếu ánh trăng, kỳ ảo, giống như Đông Hải Long Cung trong như pha lê. Tổng quản phủ Nội vụ giới thiệu: “Cung Diên Hy nguyên bản đã bị lửa thiêu hết rồi, tòa cung điện kiểu Tây trước mặt chúng ta do Thái hậu Long Dụ hạ lệnh tu sửa sau khi Lão Phật Gia và Tiên đế băng hà. Tòa cung điện này còn được gọi là Thủy Điện, cũng chính là cung điện được xây sửa cuối cùng trong Tử Cấm Thành. Lúc Trương Huân phục hồi, máy bay của trường Hàng không Nam Uyển còn ném một quả lựu đạn xuống đây” “Đây là phòng kho chứa báu vật sao?” “Cung Thủy Tinh còn chưa xây xong thì Đại Thanh đã vong rồi, chưa từng được sử dụng thực sự. Ba mươi năm trước, lúc ngài Lý – thầy phong thủy Hoàng gia còn sống đã từng nói nơi này phù hợp để cất giấu cổ vật. Những năm qua, bảo vật trong cung đã mất mát quá nhiều, để tránh tiếp tục tổn thất, ta đã ra lệnh chuyển báu vật cất giấu ở phủ Nội vụ về cung Diên Hy bốn bề là nước này”. Thám trưởng Diệp đương nhiên hiểu: “Vì những báu vật này kỵ nhất là lửa, cung Thủy Tinh là nơi cất giữ thích hợp nhất” “Đúng thế. Thám trưởng Diệp, vừa rồi tôi thực sự bị Trân phi nương nương dọa chết khiếp, tôi phải về phủ nghỉ ngơi. Hai vị thấy sao?” “Tổng quản đại nhân, đêm nay tôi và tiểu Quận vương điện hạ sẽ canh chừng ở trong cung Diên Hy xem xem hung thủ hoành hành ở Tử Cấm Thành là ai?” “Cáo từ! Xin hãy bảo trọng, mai chúng ta sẽ gặp nhau”. Đại thần Thiệu Anh – tổng quản phủ Nội vụ hành lễ lần nữa rồi biến mất dưới sự bảo vệ của hai thái giám. Bóng nước dập dềnh ngoài cung Diên Hy phản chiếu ánh trăng lên mặt tiểu Quận vương và Diệp Khắc Nan. “Thám trưởng Diệp, ngài nói đêm nay có bắt đươc hung thủ không?” “Quỷ mới biết được. Nhưng tôi nghe nói, Phùng Ngọc Tường sắp ra tay với tiểu Hoàng đế, có lẽ qua đêm nay chũng ta sẽ không còn cơ hội bắt được nữa” Vị thám tử cố hạ nhỏ giọng, chỉ vào ngọn đèn trong cung Thủy Tinh kiểu Tây. “Bên trong có người, chắc là lão thái giam trực kho. Tên này hoặc là gián điệp trông coi để ăn trộm, hoặc là sẽ bán mạng xuống Hoàng Tuyền trong đêm nay” Đột nhiên, ngoài cửa cung vang lên những tiếng bước chân… Tiểu Quận vương trở nên căng thẳng ngay tắp lự như gặp phải quỷ. Diệp Khắc Nan nhanh tay tắt đèn, hai người cùng trèo lên tường cung, trốn sau lớp ngói lưu ly nhô ra, nhìn từ trên cao xuống như con mèo trắng ma mị vừa rồi. Một cỗ quan tài. Năm người đàn ông mặc áo choàng đen khiêng một cỗ quan tài lảo đảo sắp ngã, nhưng lại nghênh ngang đi vào Đại nội Hoàng cung. Diệp Khắc Nan nín thở, đầu óc lập tức nhớ tới lời của đại thần tổng quản phủ Nội vụ vừa rồi. Đội hộ vệ Tử Cấm Thành đã bị Phùng Ngọc Tường tước vũ khí, Hoàng cung đêm nay được gọi là “không bảo vệ”. Đám thái giám đã lục đục nội bộ từ lâu, đa phần cũng có nội gián để đám người này vào, nếu không quan tài sao có thể bay từ đâu ra được? Quan tài đặt xuống trước cửa cung Thủy Tinh, phát ra âm thanh lịch bịch. Những vị khách không mời mà tới này bắt đầu nhổ đinh trên nắp quan tài như những tên trộm mộ chuẩn bị rơi vào khoảnh khắc kinh khủng nhất. Diệp Khắc Nan nằm bò trên tường, mượn ánh trăng nhìn vào thi thể trong quan tài. Một thi thể nam giới, trong bóng tối lờ mờ nhìn không rõ tuổi, mặt mũi cũng không rõ. Anh chỉ thấy gương mặt toàn râu, tóc dài tới vai. Anh không ngửi thấy mùi hôi thối phân hủy của thi thể, chắc là mới chết hoặc… Thi thể kia chợt mở choàng mắt. Người đàn ông trong quan tài toát ra ánh mắt kinh người khi nhìn vào vầng trăng non treo trên chòi gác của Cố cung, trên ngực anh có đeo một viên huyết ngọc màu sắc rực rỡ chói mắt. Diệp Khắc Nan và tiểu Quận vương đều nhận ra gương mặt này. Anh ấy là Tần Bắc Dương.