← Quay lại trang sách

Chương 56-1 Tần Bắc Dương trở về rồi (1)

Tần Bắc Dương trợn trừng mắt trong quan tàiCung Diên Hi của Đông Lục cung, đại nội Tử Cấm Thành, Bắc Kinh. Anh nhìn thấy ánh trăng rồi. Ánh trăng Cố cung giống như ánh mắt cong cong của mỹ nhân, tỏa ra ánh sáng màu lưu ly. Tròng mắt anh bắt đầu chuyển động, cách một lớp nắp quan tài đầy mạt gỗ, nhìn thấy một tòa lâu ba tầng được làm từ khung sắt và bể cá thủy tinh, mặt nước phản chiếu ánh trắng và cá vàng tựa như cung điện thủy tinh dưới đáy biển. Tựa như tỉnh dậy từ giấc ngủ một ngàn hai trăm năm, thính lực của anh dần dần được khôi phục. Đầu tiên là tiếng leng keng của gió đêm mùa thu ở Bắc Kinh thổi qua góc phòng Cố cung. Tiếp theo là đồng hồ nước trong cung điện bên cạnh, từng giọt to giọt nhỏ chảy xuống đĩa ngọc giống như giây trong đồng hồ Thụy Sĩ. Từng giọt tích lại thành vô số giọt được gọi là thời gian. Sau đó, anh nhìn thấy một gương mặt. Gương mặt có một vết sẹo phủ lên mặt, người đó khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn trông vẫn tuấn tú, chỉ tiếc là bị đóng một dấu ấn không bao giờ xóa đi được. A Hải? Trong đầu anh lướt qua một cái tên. Sau đó anh nhớ ra một cái tên khác, Tần Bắc Dương. Đây là bản thân mình, ồ mình vẫn còn nhớ… Năm ngoái, tháng 9 năm1923, một tháng sau trận động đất ở Kanto. Yokohama trở thành đồng hoang tàn đổ nát của hội Rồng Đen. Anh nhìn thấy “ma”. Viên đạn của Đạo nhân Tứ Xuyên trúng ngực Tần Bắc Dương. Cửu Sắc ban ngày không biến thân được bị ép mang theo Đường đao và nỏ chạy trốn về phía Tokyo, tìm Công chúa Hikari xin cứu chủ nhân. Ám sát của Phương Tử thất bại, cô lại tiếp tục bị “con ma” đó cưỡng bức. Tần Bắc Dương bị trói trên một cái máy xúc rời khỏi hội Rồng Đen. Lúc anh tỉnh lại đã là ba ngày sau… Bên trong thùng xe sắt lắc lư, tiếng ầm ầm của động cơ khiến đầu anh căng ra. Ngón tay có cảm giác, mùi xăng kích thích mũi, trước mắt là thế giới của bóng tối vô bờ tựa như một cỗ quan tài bằng sắt nơi sâu thẳm trong mộ cổ. Anh vẫn còn sống chứ không phải một xác ướp một ngàn năm sau. Cảm giác đau đớn như nứt ra từ ngực khiến anh giống như xác ướp bị bọc một lớp vải dày. Tạ ơn trời đất, anh không còn chảy máu nữa. Anh cảm giác mình có thể cử động được, nhưng tay chân vẫn bị trói chặt, mỗi lần cựa quậy lại càng thêm đau. Viên huyết ngọc Hòa Điền vẫn còn trên cổ, tỏa ra hơi ấm. Nhưng sau khi anh đã mất đi Cửu Sắc, Đường đao, nỏ thì đây là vật duy nhất có giá trị trên người. Sau khi thùng xe bằng sắt được mở ra, anh nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của đàn ông. Người đàn ông Nhật Bản khoảng hơn ba mươi tuổi, để ria mép, đầu không đội mũ quân đội để lộ ra kiểu tóc đầu đinh cứng như kim bằng thép. Anh nhận ra khuôn mặt này – Thiếu tá lục quân đế quốc Nhật Bản: Tần Điền Tam Lang. Đối phương lại cười với anh, hoàn toàn không hợp với tác phong quân nhân Nhật Bản: “Lúc tôi nhìn thấy cậu vào ba ngày trước, cậu sắp chết rồi. Quân y giỏi nhất Nhật Bản đã làm phẫu thuật gắp viên đạn bên ngực phải của cậu ra, chỉ lệch thêm 1mm nữa là cậu sẽ toi mạng. Cậu rất may mắn đó, không phải sao? Nhưng nói cho cậu một tin xấu, quân y của chúng tôi phát hiện phổi của cậu có tế bào ung thư” Tần Bắc Dương không đủ sức nói nhiều cũng không muốn đối diện với gương mặt này. Mấy ngày trước, sống sót sau trận động đất ở Kanto, nói đúng hơn là trận Tu La tàn sát ở Tokyo, anh đã cứu sống hơn trăm người lao động Trung Quốc khỏi lưỡi đao của Tần Điền Tam Lang. “Sao cậu vẫn còn sống?” “Câu hỏi này hay đó, nhưng tôi không biết…” Vài binh sĩ khiêng Tần Bắc Dương xuống, đi qua đường băng dưới ánh trăng lên một chiếc phi cơ vận chuyển hai cánh cực lớn. Chân vịt chuyển động, gió lớn thổi tóc bay tán loạn. Dường như anh cảm thấy như lại bị nhét vào quan tài lần nữa, vào buồng phi cơ đầy mùi dầu. Anh nhắm mắt, cảm giác máy bay đang trượt, sau khi rung lắc dữ dội, anh đã bay lên trời. Lúc Tần Bắc Dương tỉnh lại, anh bị bịt một tấm vải đen che mắt. Anh cảm nhận được độ nóng của ánh mặt trời. Còn có cả giá. Gió trên núi cao cứ lướt qua từng đợt từng đợt làm anh nhớ tới núi Tần Lĩnh ở nơi xa xôi mà muốn khóc. Địa hình càng đi càng lên cao, gập ghềnh, anh có thể nghe thấy tiếng kêu của đám kền kền, còn có cả tiếng đá ở dưới chân lăn xuống vách núi. Người bên cạnh anh đang thở hổn hển, chắc hẳn cũng rất sợ hãi. Phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết, có người trượt chân ngã xuống vực sâu vạn trượng. Cuối cùng Tần Bắc Dương bị đẩy vào một địa đạo. Anh ngửi thấy mùi của mộ cổ lẫn cả mùi của cổ vật, mùi của thi thể mộ chủ trong quan tài. Những hương thơm đó như hương hoa hồng nở bung ra lúc sáu giờ sáng, cuồn cuộn xộc vào mũi anh. Tần Bắc Dương quỳ xuống đất, để loại khí này ngập phổi anh giống như đội chữa cháy cầm vòi rồng xịt vào đám cháy lớn. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự suy thoái và chết đi của những tế bào ung thư. Trong mộ cổ dường như tràn ngập tế bào tái sinh, chữa trị cho lá phổi đã bệnh vào thời kỳ cuối của anh. Chặng đường gian nan dài đằng đẵng dừng lại, Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng đóng cửa sắt. Anh gắng sức kéo tấm vải đen che mặt xuống. Hít thở sâu. Trên tường có một ngọn đèn dầu, chiếu sáng địa cung nhỏ hẹp. Trên tường có Chu Tước, Huyền Vũ và Quạ Ba Chân, còn có cả hình ảnh hai mươi tám vì tinh tú. Anh nhìn thấy quan tài đã bị vỡ tan tành từ lâu, bên trong có một bộ xương giập vỡ. Chẳng còn lại nhiều cổ vật, tất cả đã bị lũ trộm mộ khoắng sạch. Tần Bắc Dương nhìn thấy vài chữ Hán lẻ tẻ ghi lại thiên can, địa chi và chữ cát tường, nhưng không có đồ gì như là ghi lại tên mộ. Khó mà đoán được bối cảnh thời đại, có lẽ là triều Nam Bắc? Cũng có lẽ là Tùy Đường? Đây không phải Nhật Bản. Tóc dài đến vai dính bết lại do nhiều ngày không gội đầu. Anh sờ dưới cằm mình thấy mọc đầy râu dài và cứng, điều này làm nhanh nhớ tới bộ râu quan nón của người cha đã khuất… Tần Bắc Dương ngủ một giấc bất tỉnh nhân sự, không biết là ngày hay đêm? Anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, phổi cũng tràn đầy khí của mộ cổ. Mộ phần khiến người ta cảm thấy tự do. Anh dùng sức đấm vào cửa sắt, điên cuồng gọi Cửu Sắc, gọi Hikari. Dưới cửa sắt có một ô được mở ra đưa cơm tới. Đó là sushi, một cốc trà, thậm chí có cả rượu. Anh đánh sạch đống đồ ăn. Xong xuôi, anh lớn tiếng chửi mắng, dùng tiếng Bắc Kinh, Thượng Hải, Sơn Đông, tiếng Nhật, tiếng Đức, thậm chí cả tiếng Nga để mắng chửi “Đạo nhân Tứ Xuyên” và Tần Điền Tam Lang. Cửa sắt được hé ra một khe hở, dưới ánh đèn hắt hiu anh nhìn thấy một gương mặt. Sẹo. Vết sẹo trên má phải càng trở tên quen thuộc mà u ám hơn so với đêm cuối tháng ba, mười năm trước. Tim Tần Bắc Dương đập điên cuồng, anh sờ ra sau lưng theo thói quen nhưng tiếc là không còn Đường đao,cũng không có nỏ. Ung thư phổi khiến anh không còn sức, đến cả sức bóp cổ đối phương cũng không có. A Hải giơ tay bóp cổ Tần Bắc Dương. “Xin chào, tiểu đệ Bắc Dương, lâu không gặp khỏe chứ? Rất vui vì lại gặp lại cậu” Tần Bắc Dương nhổ một cục đờm vào mặt A Hải, mong rằng trong đó có một chút tế bào ung thư. “Cậu không thân thiện chút nào” A Hải lui về phía sau, lấy tay lau cục đờm trên mặt. “Nhưng không sao, tôi biết vì sao cậu sắp chết rồi, vì chỉ có mộ cổ mới có thể làm cậu sống tiếp”. “Vì sao không giết tôi?” “Tôi nói rồi, tôi chưa từng có ý muốn giết cậu” Giọng A Hải như băng khô trồi lên từ lòng đất. “Ồ… đừng quên cả thế giới đang đuổi giết cậu. Cậu tưởng tôi bắt giam cậu sao? Không, tôi đang bảo vệ cậu” “Liên minh thợ thủ công?” “Ừ, nếu tôi thả cậu ra, cậu sẽ bị chúng băm vằm nghìn mảnh bất kỳ lúc nào” A Hải cười khanh khách, “Cậu cũng khá đấy! Dám ám sát Đại tôn giả của Liên minh thợ thủ công, còn là ngay trong đại hội thế giới của chúng. Nhớ lại năm đó tôi bị cậu truy đuổi lọt nhầm vào khu Harlem ở Manhattan, Đại thánh địa Bắc Mỹ của Liên minh thợ thủ công, còn trúng một tên từ nỏ suýt mất mạng ở đó. Còn cậu giỏi đó! Cậu đã làm được việc anh hùng vĩ đại đầu tiên trong hơn sáu trăm năm qua, trở thành tấm gương của thích khách khắp thiên hạ, Kinh Kha thích Tần Vương thế kỷ 20” Hai tay Tần Bắc Dương nắm chặt vào lan can gào thét: “Tôi không giết ông ấy! Vốn dĩ Đại tôn giả bị bệnh bặng, cộng thêm trận động đất lớn ở Kanto, tôi cũng chỉ thoát từ chỗ chết! Schmidt gác cửa có thể làm chứng cho tôi!” “Tiểu đệ Bắc Dương, cậu còn quá trẻ. Cậu phải biết người ta chỉ tin vào câu chuyện mà họ muốn tin. Chủ nhân nhóm thích khách núi Thái Bạch, thủ lĩnh Liên minh thích khác, người thừa kế của Assassin một mình xông vào thánh địa Viễn Đông của Liên minh thợ thủ công, nhân sự hỗn loạn trong trận động đất Kanto đã ám sát Đại tôn giả – Câu chuyện mới chấn động làm sao. Chấn động trời đất, quỷ thần khóc than, thậm chí còn so với cả sao chổi đâm trăng, cầu vồng trắng vắt quang trời, chim ưng tấn công vào cung điện!”