← Quay lại trang sách

Chương 56-2 Tần Bắc Dương trở về rồi (2)

“Đây là chuyện của tôi và Liên minh thợ thủ công. Hoặc là anh đưa tôi đến chỗ họ, hoặc anh giết tôi đi, không cần phải lao tâm khổ tứ giam hãm tôi!”“Còn chưa hiểu sao? Mạng của cậu không thuộc về cậu” “Đừng nói tới tôi nữa, nói về anh đi, A Hải!” Tần Bắc Dương nhìn xuyên qua bóng tối vô tận, tựa như nhìn thấy đôi mắt như sói của A Hải. “Tôi đã nhìn thấy mặt hắn rồi!” “Ai?” “Đạo nhân Tứ Xuyên!” Tần Bắc Dương cắn răng nói ra bốn chữ này. “Ồ… cuối cùng cũng bị cậu nhìn thấy… A Hải trả lời hời hợt, “Ông ấy chỉ là người bình thường thôi” “Hắn là ma” “Ai nói? Phương Tử à? Lời của cô bé cậu đừng tin. Cậu quên rồi sao? Những lời tôi nói với cậu ở trong mộ cổ của nhà Hoàng Nhĩ ở Thượng Hải. Tiểu đệ Bắc Dương, cậu tin A U thế có kết quả gì?” Những lời này khiến Tần Bắc Dương khiếp sợ, năng lực nhìn xuyên thấu của A Hải thực sự đáng nể. Những lời dự đoán của anh ta đều thành sự thật, anh đã thành bù nhìn của A U, thậm chí suýt chút nữa thành tù nhân của cô. Tần Bắc Dương không muốn thảo luận vấn đề này nữa: “Anh là con trai của ma” “Tôi không phải” “Thế anh nói cho tôi biết, đây là chỗ nào?” A Hải lùi dần về phía sau, giọng nói vang lên từ xa, “Nơi này là núi Thái Bạch” Tần Bắc Dương ở trong địa cung tối tăm đến một năm liền. Điều duy nhất anh có thể làm là dùng mười đầu ngón tay chấm nước thạch nhũ để viết những từ ngữ phân biệt Liên minh Thợ thủ công, Liên minh Thích khách và lời dạy cha mình – Tần Hải Quan để lại. Một tháng trôi qua, chẳng hiểu sao có người đến đưa Tần Bắc Dương đi. Thời gian giam cầm trong địa cung lâu khiến tế bào ung thư của anh bị kìm hãm nhưng lâu ngày không ra nắng, dinh dưỡng không đủ và ít vận động nên cơ thể yếu ớt, không có sức mà bỏ chạy. Anh bị một người đàn ông đưa vào trong quan tài gỗ lim. Từ mùi của nó, anh khẳng định chiếc quan tài này được lấy ra từ mộ cổ, vì thế nó cũng tương tự như một địa cung, càng khó che giấu hơn. Đường xuống núi gồ ghề, quan tài bị xóc liên tục, sau đó dường như có một đoạn đi thuyền, rồi tàu hỏa… Anh có thể cảm nhận được tiếng kêu của đầu máy hơi nước. Nhiều ngày đi trên ray, thời tiết dần dần vào thu, lạnh hơn. Đoạn cuối hành trình, không khí trong quan tài khô hanh hơn… Mỗi đêm, quan tài được mở ra một lần để đưa đồ ăn nước uống, cho anh đi ngoài, để thể lực anh dần khổi phục. Thế là thế nào? Tần Bắc Dương không hiểu hết, nhưng anh có thể tự ngồi. So với một năm trước, cơ thể anh hơi nhỏ hơn, da dẻ tái nhợt, mặt toàn râu ria như đàn ông phương Tây, tóc bẩn thắt bím. Bất cứ ai nhìn anh bây giờ cũng tưởng anh là ăn mày hoặc quỷ sứ. Có điều năm năm trước, anh chết một lần, sống đến hôm nay cũng không khác quỷ là bao. A Hải vươn tay, kéo anh ra khỏi quan tài. Anh không thể chạy vì bị một sợi xích quấn hông, đầu kia do A Hải cầm. Bên cạnh A Hải còn có bốn người đàn ông mặc đồ đen, sau lưng cắm đao dài, bên hông dắt súng, nhìn người nào người nấy đều rõ ràng cao thủ giết người hạng nhất. A Hải mỉm cười, cho Tần Bắc Dương uống một ngụm trà nóng. Trà này rất mạnh, khiến toàn thân người ta khô nóng, có lẽ là trà sâm Cao Ly thượng hạng. Quả nhiên Tần Bắc Dương đã tỉnh táo hơn không ít. Anh thấy trước mặt mình là một cung điện pha lê kiểu Âu, không rõ bản thân đang ở đâu? Cánh cửa mở ra. Bên trong là một ông già mặc trang phục kiểu Thanh, mặt mũi trắng bệch, giọng lanh lảnh, “Đại nhân A Hải, ngài tới rồi…” Tần Bắc Dương chợt hiểu ra: đó là một thái giám! A Hải kéo anh vào cung điện. Không ngờ nơi đây vẫn sáng. Những chiếc đèn sợi đốt sáng lên mờ mờ. Trên tường có nhiều tranh thư pháp, trong đó có cả tranh của Sấu Kim Thể của Tống Huy Tông… “Trăng Trung Thu đặc biệt tròn, bây giờ lại vừa hay là tháng nhuận, vầng trăng lưỡi liềm rất sáng trong và thuần khiết. Hãy nắm lấy cơ hội thưởng thức vầng trăng tuyệt đẹp này đi, đừng như hòa thượng kia, chỉ vì nghĩ một câu thơ mà đợi chờ cả một năm ròng. Ánh sáng của vạn vật trong trời đất đều đã mờ nhạt đi, đất trời mênh mông đã làm nổi bật vầng trăng khuyết đẹp tựa như mỹ nữ. Trên bầu trời trong vắt còn có áng mây vảy cá, cảnh đẹp khiến lòng người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, thừa dịp hứng thú này sao có thể thiếu bài thơ ca ngợi tán dương” Tại đây cũng có đề tên của vị quân của vong quốc: Nhuận Trung Thu Nguyệt “Đây là đâu?” Lâu như vậy Tần Bắc Dương mới có thể nói ra câu đầu tiên. May mà được ngụm trà Cao Ly, nếu không cổ họng cũng dính tịt vào. “Tử Cấm Thành, cung Diên Hy, Linh Chiều hiên” A Hải ghé vào tai anh trả lời. Bốn người đàn ông mặc áo đen chia nhau ra, hai người đứng canh ở cổng, hai người theo sát A Hải và Tần Bắc Dương. Chiếc quan tài rách nát kia vẫn để bên ngoài. Khi vào cung điện pha lê kiểu Âu, chẳng hiểu sao Tần Bắc Dương lại hỏi, “Đây là năm nào?” “Năm 2024 Công nguyên,” Vết sẹo trên má phải của A Hải rất nổi bật. Thấy Tần Bắc Dương tái mặt, hắn mỉm cười, “Đùa thôi! Bây giờ là năm Dân quốc thứ 13, năm 1924 theo lịch Tây, ngày 10 tháng 8 Âm lịch, ngày 4 tháng 11 dương lịch” “Mời lên tầng 2”. Thái giám già giơ đèn, cung kính đưa khách lên tầng. Tần Bắc Dương hơi đuối nên A Hải đỡ anh đi lên. Đến tầng trên, tất cả các đèn đồng loạt sáng lên, hai mắt bị lóa không mở nổi khiến anh hốt hoảng. Trong phòng toàn những cô gái trẻ mặc Hán phục ùn ùn tiến tới. Đây không phải những phi tần mặc trang phục để ngủ với Hoàng thượng hay sao? Mãn Thanh đã diệt vong. Tiểu Hoàng đế Phổ Nghi dù đã lớn cũng chỉ có hai vị hậu phi là Uyền Dung và Văn Tú. Trước mắt anh là hơn mười vị mỹ nhân, chẳng lẽ là những phi tử lưu lại của Hoàng đế Quang Tự? Nhưng Hoàng đế đã qua đời 16 năm, họ không thể nào là những cô gái còn trẻ đẹp như vậy được, trừ khi là hồn ma của Trân phi đã tự tử năm Canh Tí… Không đúng, phi tần thời Mãn Thanh sao lại mặc trang phục triều Hán? Chẳng nhẽ là hồn ma của các phi tần thời Minh? Đến từ hậu cung của Hoàng đế Sùng Trinh đã treo cổ ở núi Môi? Nghe nói ngày Lý Tự Thành tiến đánh Bắc Kinh, Sùng Trinh tự tay giết hết các phi tần trong cung. Có phải những oan hồn này cũng coi mình như vị vua mất nước Chu Tử Kiểm? A Hải lại vỗ vai anh, “Là Thập Nhị Mỹ Nhân Đồ” Hóa ra không phải người hay ma, mà là bình phong vẽ 12 người liên tiếp. Tần Bắc Dương bị nhốt trong mộ cổ và quan tài đã lâu, sức khỏe suy yếu, bầu không khí âm u trong Cố Cung cộng thêm đêm tối khiến anh sinh ra ảo giác. Anh tự bước lên, lần lượt xem hết các mỹ nhân mặc Hán phục trên bình phong, nhận diện lần lượt là Bác Cổ U Tư, Lập Trì Như Ý, Trì Biểu Đối Cúc, Ỷ Tháp Quan Tước, Chúc Hạ Phùng Y, Ỷ Môn Quan Trúc, Hồng Lô Quan Tuyết, Đồng Ấm Phẩm Trà, Mỹ Nhân Triển Thư, Tiêu Hạ Thưởng Điệp, Niệm Châu Quan Miêu… Các mỹ nhân này có thần thái khác nhau. Những đồ dùng vẽ đằng sau đều có khí chất thanh lịch của triều Minh. Tần Bắc Dương thậm chí nhận ra cái rửa bút “phỏng Nhữ Diêu” trên “Đa bảo cách”, ấm Mao Tăng “Lang Diêu Hồng Dụ”, còn có thư họa của Đổng Kỳ Xương, thậm chí cả dụng cụ thiên văn và đồng hồ tráng men của phương Tây, chứng tỏ lúc đó các đồ vật của châu Âu đã là thời trang cung đình. Lão thái giám cười khanh khách, “Hai vị, đây là bảo bối được Ung Chính gia yêu quý nhất, vốn ở trên bình phong trong phòng đọc sách sâu trong Viên Minh Viên, sau này được đưa vào trong cung. Đừng nhìn Ung Chính gia trị quốc nghiêm khắc, trong cung ngại lại thường mặc trang phục kiểu Hán thời trước, thậm chí còn ăn mặc kiểu phương Tây, có không ít bức tranh ghi lại. Nghe nói, bức tranh vẽ mười hai vị mỹ nhân này cũng là do các vị phi tần trong cung mặc trang phục thời Hán làm mẫu” “Ung Chính là vị Hoàng đế nhập quan thứ hai của Mãn Thanh, đã Hán hóa như thế mà chỉ cho chúng tôi để một bím tóc dài phía sau. Nhưng dưới thời ông ta, nếu dân chúng mặc trang phục thời Hán e là bị chém đầu” Nếu là ở hai mươi năm trước, ai nói lời này ắt khó giữ được đầu. Tần Bắc Dương nhớ đến bản thân khi 9 tuổi, nửa đêm muốn chạy ra ngoài Hoàng lăng lại lao thẳng vào lăng tẩm của Hoàng đế Ung Chính, tình cờ gặp hồn ma của Tứ gia. “Hừm…” Lão thái giám sợ tái mặt, xem ra là thói quen khi làm nô tài, “Mong Ung Chính gia không nghe thấy” “Bức tranh đó có lưu lại hồn phách của người xưa?” “Chỉ có thể hiểu, không thể nói ra” Bên trong thâm cung sau khi nhà Thanh diệt vong, thời gian trôi qua không ai hay biết. Một ngày như một tháng, một năm như một thế kỷ. Trời đất vạn vật chỉ như nháy mắt. A Hải cười u ám, thúc giục, “Công công, vào việc chính đi” “Ôi, cái đầu óc tôi” Lão thái giám cầm chiếc đồng hồ sứ, nhìn sang lọ hoa cúc. Phía sau lọ hoa cúc là mỹ nhân cầm đạo cụ thiên văn, khẽ đẩy tấm bình phong đó ra. Hóa ra sau bình phong có cửa ngầm. Tần Bắc Dương trợn mắt đi theo A Hải vào trong đó. Hai người đàn ông mặc đồ đen cũng tiến vào, chỉ lão thái giám đứng ngoài nói, “Các ngài đi nhanh. Chỉ mong có thể làm cho xong chuyện này, Vạn Tuế gia chờ đã lâu…”