Chương 57-1 Robot Thụy Sĩ của Càn Long (1)
Bên trong cánh cửa ẩn là một căn phòng bí mật khổng lồ, được bao quanh bởi những bức tường kim loại, không có cửa sổ và chỉ có vài bóng đèn chiếu sángGiữa phòng là một cái đồng hồ lớn có chiều cao tương đương với người đàn ông trưởng thành, vỏ và khung mạ vàng được chạm khắc hoa văn Rococo của châu Âu phức tạp, cộng với vô số gương và kính được giấu trên mặt đồng hồ, giống như sảnh gương ở Versailles phiên bản thu nhỏ, khiến anh nhớ lại đêm khi ba ông lớn bị ám sát năm năm trước – A Hải cũng là một trong những thích khách tham gia. Đồng hồ này được chia thành bốn tầng, tầng trên cùng có hình tròn, có hai hình người phương Tây mặc trang phục châu Âu thế kỷ 18 và đội mũ lưỡi trai. Tầng thứ 2 mới thực sự là đồng hồ với mặt đồng hồ có chữ số La Mã trông rất xa hoa, đến nay vẫn còn bấm giờ rất chính xác: hiện đang là 22:05. Tầng thứ 3 là dàn nhạc phương Tây. Có một nhóm người cầm đàn violin, viola, cello, đàn hạc, piccolo, sáo, oboe, clarinet, kèn cor, trumpet, trombone, tuba, timpani, trống snare, trống bass, kẻng tam giác, chũm chọe, chiêng… Chỉ là những người nhỏ bé này cố định và bất động, mỗi người có một biểu hiện sống động, không biết nó sẽ như thế nào khi di chuyển? Tầng thứ 4 có một thiếu nữ người phương Tây tóc vàng mắt xanh và một người đàn ông để râu quai nón. Thiếu nữ cầm văn phòng tứ bảo của Trung Quốc, đứng trước một tủ sách, hình như là tì nữ hầu hạ văn nhân mặc khách viết chữ. Người râu quai nón mặc trang phục thân sĩ kiểu Âu, tay cầm bút lông hướng về tờ giấy Tuyên Thành nhỏ xíu nhưng chưa có vệt bút đen nào, còn trắng nguyên. “Đây là…” Tần Bắc Dương bịt mồm mình. Không ngờ trong Cố cung lại có một bảo vật thế này. Bỗng nhiên trong góc mật thất có giọng nói khàn khàn vang lên: “Robot đồng hồ Thụy Sĩ mà Hoàng đế Càn Long yêu thích nhất” “Ai?” Giọng nói này khiến người ta hoảng sợ. A Hải cũng rút dao găm ra theo bản năng, bảo vệ Tần Bắc Dương. Một ngọn đèn sáng lên trong phòng. Thì ra trong phòng có một chiếc giường nhỏ, một cụ già mái tóc hoa râm nằm trên đó, tuổi chừng 80. Người đó mặc quần áo thợ thủ công bẩn thỉu, râu bạc dính bụi, rõ ràng không phải là thái giám bị thiến. “Tôi… tôi là Thợ thủ công Hoàng gia phủ Nội vụ… Chung Tận Thiện…” Ông cụ đang hấp hối, tuy đôi mắt mở to nhưng có vẻ không nhìn được. Tần Bắc Dương to gan lại gần, khua tay trước mặt ông. Một người mù. “Mắt của ông…?” “Mù… một tháng trước,” Chung Tận Thiện giơ cánh tay chỉ vào robot người máy Thụy Sĩ, “Để sửa nó, tôi đã ở trong căn mật thất này 10 năm… Sửa đến bước cuối cùng thì ông trời không thương, làm mắt tôi mù… Chỉ còn chút nữa thôi…” Tần Bắc Dương đã hiểu được vấn đề. Người thợ thủ công Hoàng gia này đã tốn mất mười năm trong bóng tối để sửa chữa đồng hồ, ngày đêm liên tục nhìn ngắm các cơ quan bộ phận của nó. Dù là tay súng thiện xạ trời sinh thị lực tốt thì rồi cũng phải mù thôi. “Ông sửa đồng hồ ở đây theo giấy phép đặc biệt của Đại thần Tổng quản phủ Nội vụ à?” Theo quy củ, ở hậu cung, ngoài Hoàng đế và các Hoàng tử vị thành niên, đàn ông bình thường không được phép qua đêm. 20 năm trước, hành vi như vậy vẫn bị chặt đầu. May mà giờ Thanh Đế thoái vị, triều đình giờ chỉ làm dáng. Nhờ Phổ Nghi mà ông có được quyền ở lại khố phòng cung Diên Hy để sửa bảo vật. “Giấy phép đặc biệt của Hoàng thượng” “Hoàng thượng nào cơ?” “To gan! Đương nhiên là thánh thượng hiện tại – Hoàng thượng Tuyên Thống đứng đầu Đại Thanh anh minh thần vũ trung hưng của chúng ta” Tần Bắc Dương hoàn toàn không thể liên hệ “Hoàng thượng” trong lời thợ đồng hồ Chung Tận Thiện với vị Hoàng đế 18 tuổi hết thời Phổ Nghi. Anh không muốn cãi ọ với ông nên ngồi bên cạnh ông nói, “Ông vất vả rồi” “Ông cái gì mà ông, cứ gọi là già Chung đi…” Ông lão mù bắt đầu “bật băng”, “Mười năm trước, khi Hoàng đế mới 8 tuổi, người đã là một vị anh tài ngút trời. Người vào cung Diên Hy, thích robot đồng hồ Thụy Sĩ của Càn Long gia. Tiếc là món bảo bối này chỉ biểu diễn cho Hoàng thượng đúng một lần vì hơn trăm năm chưa sử dụng, không chạy được. Ngoài kim đồng hồ còn di chuyển ra, những cơ quan khác, dàn nhạc, người viết thư pháp, a hoàn đã hoàn toàn không hoạt động. Dù chỉ nhìn một lần, Hoàng thượng đã bị robot đồng hồ này làm cho si mê, phái già Chung đây đến sửa… Mười năm trôi qua, tôi đúng là vô dụng, không thể sửa xong, chỉ thiếu chút nữa thôi! Con mắt tôi lại mù! Xin lỗi Hoàng thượng. Dù Hoàng thượng còn trẻ nhưng cũng thật thông minh! Tiếng nước ngoài tinh thông, Hán văn cũng tốt, còn đặc biệt thích những người giỏi tay nghề. Nếu Hoàng thượng ra đời sớm mười, hai mươi năm, Đại Thanh sẽ không diệt vong” Tần Bắc Dương nghe mà thấy lòng chua xót, không biết nên nói thế nào? Không ngờ A Hải lại bước lên, nói bên tai người thợ già, “Lão Chung này, tên nhóc vừa nói chuyện với ông chính là thợ thủ công Hoàng gia do Tổng quản phủ Nội vụ phái tới, tối nay sẽ sửa món bảo bối này” “Ôi… từ khi Đại Thanh diệt vong, các thợ mộc Hoàng gia của phủ Nội vụ hoặc chết hoặc chạy hết rồi, vẫn còn người ở lại ư?” Đừng nói A Hải mặt dày. Tần Bắc Dương quỳ gối nói thật trước lão Chung, “Ông ơi, cha cháu cũng là thợ thủ công Hoàng gia của phủ Nội vụ. Ông ấy tên Tần Hải Quan, ông có biết không?” “Lão Tần? Ha! Cậu là con trai lão Tần?” Ông lão gần đất xa trời đột nhiên ho khan, mắt chớp chớp rồi lại phất tay lên phấn khởi, siết chặt hai tay của Tần Bắc Dương. Thật ra ông đang tìm vết chai trên tay Tần Bắc Dương. Đó mới là dấu hiệu đặc thù của thợ thủ công. “Đúng vậy. Cha cháu nói khi còn là người hầu ở Di Hòa Viên, ông ấy từng theo học một vị thợ thủ công đồng hồ Hoàng gia, sửa đồng hồ phương Tây của Hoàng đế Càn Long. Đó là ông phải không?” “Đúng đúng đúng… Di Hòa Viên… Vì Lão Phật gia quanh năm đều ở đó nên tất cả các thợ thủ công đều qua đó. Tần Hải Quan nhỏ hơn tôi vài tuổi, ông ấy vẫn gọi tôi là anh, dù cho ông ấy là thợ mộ Hoàng gia, tay nghề rất tốt, đầu óc còn hơn tôi. Theo đạo lý mà nói, tay nghề của tôi không thể truyền cho người ngoài, nhưng tôi không có con cái, một đứa con nuôi cũng không. Lão Tần nguyện ý theo tôi kết bái huynh đệ nên tôi nhận ông ấy làm em trai, truyền nghề cho ông ấy” “Mười năm trước, khi ở thôn Lạc Đà – Kinh Tây, cha cháu đã truyền lại cho cháu, nhưng cháu trời sinh ngu dốt, chỉ học được chút võ vẽ mà thôi” “Được được, hổ phụ vô khuyển tử. Có con trai của lão Tần, tôi yên tâm rồi. Đêm nay, dù có phải liều cái mạng già này, tôi và cậu cũng phải sửa xong món bảo bối!” lão Chung ra sức vuốt mặt Tần Bắc Dương, mò mẫm gương mặt râu ria tóc tai lòa xòa của anh, “Không ngờ con trai lão Tần cũng đã lớn rồi. Năm đó, khi ở Di Hòa Viên, ông ấy luôn nói bụng vợ mình mãi không chịu nhúc nhích, không cho ông ấy một đứa con, thở dài thở vắn kêu tay nghề thợ mộ nhà họ Tần đứt đoạn. Giờ có người kế nghiệp, chắc ông ấy hài lòng lắm! Đúng rồi, lão Tần thế nào? Sức khỏe có khi còn hơn tôi?” “Cha cháu… mất năm năm trước rồi ạ!” Lão Chung mù không chảy nước mắt nhưng gương mặt đầy đau đớn, “Ôi, cậu thấy không, thế hệ thợ thủ công này khéo chỉ còn tôi là chưa chết” “Lão Chung, lão Chung ơi, sáng mai chính là hạn chốt mà Hoàng thượng cho chúng ta. Dù thế nào, ngài ấy cũng sẽ đến cung Diên Hy xem robot đồng hồ Thụy Sĩ biểu diễn. Đêm nay, chúng ta phải sửa xong,” A Hải ôm vai Tần Bắc Dương, “Bắc Dương, trong thiên hạ, ngoài lão Chung ra, công việc này cũng chỉ cậu là làm được”