← Quay lại trang sách

Chương 57-2 Robot Thụy Sĩ của Càn Long (2)

“Nhưng robot đồng hồ Thụy Sĩ của Càn Long gia này, lão Chung sửa mười năm còn không xong, tay nghề làm thú trấn mộ của tôi lại sửa xong được sao?”Ông già hổn hển siết tay Tần Bắc Dương, “Tiểu Tần… Tôi sửa mười năm… nhưng chỉ còn một chút nữa thôi… Cậu nhất định làm được…” “Bắc Dương, hãy dùng hơi thở cuối cùng này để sửa máy móc thay cho lão Chung, không uổng phí tâm huyết 10 năm của ông ấy” A Hải lại nói một lời hai ý nghĩa. Lão Chung là thợ đồng hồ, cũng là “lão Chung” – cái đồng hồ Thụy Sĩ một trăm tuổi. Sứ mệnh khi xông vào Tử Cấm Thành hôm nay chính là kéo dài tính mạng cho “lão Chung”. Tần Bắc Dương thì thầm, “A Hải, anh nhốt tôi trong mộ cổ một năm, chuyển tôi trong quan tài đến Cố cung chỉ để sửa một cái đồng hồ thôi à?” “Đây chẳng phải lạc thú lớn nhất đời người sao?” A Hải nói cũng đúng – sửa chữa máy móc, sống làm thợ thủ công thật ra chính là lạc thú lớn nhất của Tần Bắc Dương. Việc sửa robot đồng hồ Thụy Sĩ của Hoàng đế Càn Long có thể so ngang với việc làm thủ lĩnh Liên minh thích khách “yếu ớt”, làm người thừa kế Assasin… Chỉ có anh mới hiểu được đam mê làm thợ mộc của Hoàng đế Thiên Khải và vua Louis XVI – người thiết kế đài chém nhưng lại bị chặt đầu. Nhưng nào có việc anh nghe theo lời A Hải? Tần Bắc Dương liếc nhìn xung quanh: đây là mật thất hai tầng ở cung Thủy Tinh, bốn phía là sắt thép, không có cửa sổ để bỏ trốn. Bây giờ thân thể suy yếu, ung thư phổi thiêu đốt, xích sắt bên hông, phải đối mặt với cao thủ A Hải. Sau lưng là hai người đàn ông khoác áo đen dài, cất giấu đao kiếm, cũng không phải người lương thiện, chắc chắn mình không thể chạy thoát. Quan trọng nhất là Tần Bắc Dương không có sự giúp đỡ từ thú trấn mộ Cửu Sắc chứ đừng nói tới Đường đao của An Lộc Sơn hay nỏ Nga. “Để tôi xem món đồ này đã…” Tần Bắc Dương trợn mắt nhìn A Hải, sau đó lê xích sắt quanh đồng hồ một vòng. Trong mật thất có nhiều đèn nhưng anh vẫn lấy đèn pin ra chiếu sau đồng hồ, thấy hai dòng chữ nước ngoài. Sau khi xem kỹ, anh nhận ra đó là tiếng Pháp và tiếng Đức. Tần Bắc Dương đọc hiểu dòng tiếng Đức: Đại tôn giả đời thứ 17 Liên minh Thợ thủ công Pierre Jaquet-Droz kính phụng Hoàng đế bệ hạ Trung Quốc. Tần Bắc Dương hít thật sâu. Không ngờ sâu trong Tử Cấm Thành, robot đồng hồ Thụy Sĩ yêu thích nhất của Hoàng đế Càn Long lại là sản phẩm của Đại Tôn giả của Liên minh Thợ thủ công? Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, nhớ đến hơn một năm trước khi mình ở Nihonbashi, Tokyo, Nhật Bản, động đất Kanto đến, bản thân ở mật thất dưới đất nhìn thấy Đại tôn giả thứ 23 của Liên minh Thợ thủ công… E rằng hiện nay, cả thế giới đều sẽ cho rằng anh là người ám sát vị Đại tôn giả này. Một năm này, Liên minh Thợ thủ công và Liên minh Thích khách đánh nhau đầu rơi máu chảy, không biết bao nhiêu sinh mạng đã vùi mình… “Già Chung, ông có biết là ai chế tạo robot đồng hồ Thụy Sĩ này không?” “Nghệ nhân Bì của Thụy Sĩ” Nghe lão Chung nói “nghệ nhân Bì”, Tần Bắc Dương phải nhịn cười. Người chế tác đồng hồ Thụy Sĩ này chính là Pierre Jacquet-Droz – cái tên “Pierre” thường được người Trung Quốc dịch thành “Bì Ai Nhĩ”. Thương gia đồ cổ ở Tô giới Pháp – Thượng Hải, cháu trai của họa sĩ Gauguin cũng tên là Pierre Gauguin. “Tại sao món đồ của nghệ nhân Bì lại rơi vào tay Hoàng đế Càn Long?” “Dịp đại thọ 80 tuổi của Càn Long gia, Tổng đốc Lưỡng Quảng Phúc Khang An đã đặt món quà sinh nhật này từ người Anh ở dòng thứ 13 của Quảng Châu” Tần Bắc Dương nhớ đến lời đồn trên phố – nhân vật quyền khuynh nhất thời Phúc Khang An vốn là con riêng của Hoàng đế Càn Long, quả nhiên có lòng hiếu. “Ở tiệm thuốc người Anh tìm được nghệ nhân Bì người Thụy Sĩ sao ạ?” “Đúng thế. Nghệ nhân Bì chính là một một thợ thủ công giỏi nhưng không xuất thế, đã từng chu du nhiều nước” Mặc dù đôi mắt của lão Chung mù, nhưng đầu óc ông lại rất tỉnh táo. “Nghệ nhân Bì giỏi nhất là chế tạo máy móc. Cái máy nhỏ này sở hữu tam đại tuyệt hoạt – một người đang viết, người kia là vẽ và người thứ ba đang chơi một nhạc cụ. Vì vậy, các nhà quý tộc của Đại Áo Quốc, Đại Phổ Quốc và Đại Thụy Quốc đều nghĩ đây chính là phép thuật. Người ta nói rằng Nữ hoàng của nước Pháp vĩ đại cũng đã chi rất nhiều tiền để mua những báu vật này” Khi nói về “các nhà quý tộc Đại Áo Quốc, Đại Phổ Quốc, Đại Thụy Quốc”, ý lão Chung là các vương tử và công chúa của nước Áo, Đức – Phổ và Tây Ban Nha. “Nữ hoàng của nước Pháp vĩ đại” cũng làm Tần Bắc Dương thấy buồn cười, nhớ đến dáng hình bất hủ của Nữ hoàng Marie Antoinette bị chặt đầu trong quan tài đá dưới lòng đất Paris mà không khỏi lo sợ khi đang đứng trong Tử Cấm Thành sau khi đế chế Đại Thanh bị hủy diệt… “Nếu Hoàng thượng thích robot đồng hồ này thì sao không mời thợ đồng hồ Thụy Sĩ đến sửa?” “Họ đã cho người đến dinh Công sứ Thụy Sĩ hỏi thăm nhưng phía Thụy Sĩ nói con cháu của nghệ nhân đồng hồ chỉ còn một người chuyên làm đồng hồ đeo tay, không sửa được chiếc đồng hồ này,” lão Chung lại ho khan liên tục, chỉ dưới gầm giường, “Tiểu Tần, tất cả các công cụ của tôi đời này đều ở đây, tôi sẽ đưa hết cho cậu, coi như là đệ tử cuối cùng. Chúng ta cùng làm…” Tần Bắc Dương nhìn các công cụ sửa chữa đồng hồ được kéo ra dưới giường của lão Chung. Tất cả đều là thứ lần đầu anh thấy, hình thù rất kỳ quái, công dụng đặc thù A Hải đứng cạnh thúc giục, “Bắc Dương, thời gian cấp bách, chúng ta chỉ có một đêm!” “Nếu tôi sửa xong cái đồng hồ này, anh có thả tôi đi không?” “Cậu có tin tôi không?” “Tôi không tin bất cứ lời nào,” Tần Bắc Dương đã bị A Hải lừa không ít lần, “Hơn nữa, tại sao tôi phải làm giao dịch với kẻ thù giết cha giết mẹ, phản bội Liên minh Thích khách?” “Cậu không còn lựa chọn nào khác…” A Hải đưa dao găm ra trước đỉnh đầu lão Chung. Nếu Tần Bắc Dương không nhận lời, lão sẽ phun máu năm bước. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, người thợ thủ công mù lòa không hề biết chút nào. Đây là sự uy hiếp trắng trợn. Tần Bắc Dương nín thở để lão Chung không phát hiện ra, thở dài, “Được rồi, vì già Chung, tôi nhận lời” “Được rồi,” lão Chung phấn khởi đứng dậy, tự tay mò mẫm robot đồng hồ Thụy Sĩ, nhặt một công cụ dưới đất lên, “Tiểu Tần, chúng ta bắt đầu từ tầng thứ 4 dưới cùng…” “Bắc Dương, tôi rất có lòng tin ở cậu,” A Hải hứng thú khoát tay canh cửa mật thất, xem Tần Bắc Dương và lão Chung cùng sửa đồng hồ. Hắn liếc nhìn mặt đồng hồ, “Bây giờ là 22:45, cách lúc gà gáy khoảng ba canh giờ rưỡi nữa” “Đáng đời sinh ra làm thợ thủ công” Thật ra Tần Bắc Dương vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này cũng ngứa ngáy muốn mở ra xem. Từ khi anh lên núi Thái Bạch kết hôn với A U đã có một năm liền giam mình trên đỉnh núi, nghiên cứu cách sửa đồng hồ đứng Thụy Sĩ. Anh còn sai người mua hai đồng hồ cổ từ châu Âu trong dãy núi Jura vào thế kỷ 18, có mô phỏng chuyển động của hoa, chim, côn trùng và cá, cũng như các nhân vật vào thời điểm đó, và thậm chí cả chiến tranh và chiến đấu. Đây là số mệnh không thể trốn tránh của Tần Bắc Dương. Nếu đàng nào cũng sắp chết, anh nguyện có cơ hội được một lầm làm thợ thủ công sửa chữa máy móc lần cuối cùng. Anh bắt đầu sửa chữa theo lời hướng dẫn của lão Chung mù. Lão Chung liên tục nói, “Chỉ còn chút nữa thôi”. Anh mở hết đinh ốc dưới bệ mới thấy được các cơ quan phức tạp tuyệt vời bên trong. Chúng chằng chịt như mạng nhện, dây thép còn mảnh hơn sợi tóc. Đây chính là dấu hiệu cho thấy tài nghệ thủ công cao nhất của phương tây trong Cách mạng Công nghiệp. Chỉ một thoáng, trong đầu Tần Bắc Dương tự hiện lên kết cấu bánh răng và đinh vít, như bản vẽ chi tiết khiến người ta sợ hãi… Đây không phải là đêm dài nhất trong cuộc đời Tần Bắc Dương, nhưng chính là đêm dài nhất trong cung điện này.