Chương 58-1 Sói xám Cố cung (1)
Năm giờ sáng, trăng non lại đọng trên vọng lâu Cố cungCung Diên Hy, Tử Cấm Thành, Bắc Kinh. Sau sáu tiếng, Tần Bắc Dương và lão Chung cuối cùng cũng sửa chữa robot đồng hồ Thụy Sĩ đến thời khắc cuối cùng. Giờ phút này, lão Chung mù lòa 80 tuổi cũng đang thiêu đốt sinh mạng mình cùng bấc đèn, Tần Bắc Dương cũng tới giới hạn. Cuối cùng họ cũng xong. Tần Bắc Dương và lão Chung mệt co quắp trên mặt đất. Đồng hồ đang tích lũy năng lượng và sẽ hoạt động lại sau vài giờ… A Hải và hai gã áo đen cũng không hề chợp mắt cả đêm, đút cho hai người họ hai miếng sâm Cao Ly, không thì e là… ngất xong không tỉnh lại được. Bỗng nhiên bên dưới có giọng thái giám, “Đại nhân A Hải, đêm nay lại có bảo bối tới” A Hải hạ giọng nói với người kia, “Lên đây đi” Thái giám tầng dưới đi đến, rút một cuộn giấy ra, “Cuối cùng cũng thành công” “Bảo bối loại nào?” “Nhân gia không rõ lắm nhưng là ngự vật giấu kín của Càn Long, có điều thù lao…” A Hải lấy cái cái túi ra khỏi lồng ngực, lấy 50 lượng vàng hình móng ngựa khỏi một túi, túi còn lại là thuốc phiện sống, nhét vào tay lão thái giám. Thì ra kẻ đầu sỏ gây ra chính là thái giám quản sự trông coi thương khố. “Đa tạ đại nhân A Hải ban cho, hãy mở ra xem sao” Lão thái giám vừa chạm tay vào cuộn giấy, Tần Bắc Dương đã nghe thấy tiếng tỳ bà vang lên… Căn phòng sắt này làm gì có tỳ bà? Tiếp theo là tiếng địch và tiêu như than như khóc, còn có giọng nữ đang hát ca dao người A Na Nhĩ Hãn. Giọng hát từ trong cuộn giấy. “Đưa tôi…” Tần Bắc Dương nâng cuộn giấy lên. Chỉ là giấy bồi nhưng nằm trong tay anh lại như một hộp nhạc Thụy Sĩ, nhất là tiếng ca của cô gái kia uyển chuyển êm ái như chim sơn ca đầu cành, như “Dương Quan Tam Điệp” hoặc “Ức Giang Nam”. Mở cuộn giấy từ phải sang trái như thấy cảnh Kinh Kha ám sát vua Tần Thủy Hoàng bằng dao găm. Tần Bắc Dương không thấy dao găm, chỉ thấy một buổi dạ tiệc. Đây là một bức họa kiểu cổ với đường nét mượt mà, màu sắc thanh nhã, rực rỡ. Đầu tiên là có rất nhiều nam nữ ngồi quanh nghe một người phụ nữ gảy tỳ bà. Người đàn ông trung niên với gương mặt dài và bộ râu đẹp ngồi ở vị trí hiển hách nhất nghiêng tai lắng nghe. Tiếp theo là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp vung tay phía sau nhảy điệu nhạc nào đó kỳ lạ, người đàn ông râu dài kia lại xuất hiện, đánh trống sơn mài đỏ góp vui – ắt hẳn là nhân vật chính. Phần thứ 3, ông ta ngồi trên giường cùng bốn cô gái. Phần thứ 4, nhân vật chính hở ngực lộ bụng, hoàn toàn không có sự rụt rè, năm cô gái cùng thổi tiêu và sáo. Phần thứ 5, khúc chung nhân tán, người đó cầm dùi trống đứng giữa, muốn nói lại thôi… Dạ yến tan. “Lẽ nào…” Tần Bắc Dương lấy tay áo che mũi miệng để nước bọt, hơi thở không bắn vào cuộn tranh, “Đây chính là Cố Hoành đại danh đỉnh đỉnh trong “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”?” “Nhìn màu sắc và bút pháp, quần áo nhân vật và đồ dùng trong tranh đều mang phong cách từ thời Vãn Đường – Ngũ Đại đến Sơ Tống. Hàn Hi Tái là danh sĩ thời Ngũ Đại Thập Quốc, hậu chủ Nam Đường Lý Dục muốn ông ta làm tướng nhưng lại nghe nói ông ta hàng đêm sênh ca, có hành vi không ngay thẳng nên cho họa sĩ Cố Hoành lọt vào phủ đệ của Hàn Hi Tái, vẽ lại toàn bộ quá trình dạ tiệc, xem xét mọi chi tiết… Nếu nói robot đồng hồ Thụy Sĩ là vô giá, vậy thì “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” của Nam Đường cũng là bảo vật vô giá, có thể so với “Bữa tối cuối cùng” của Da Vinci. A Hải tự xưng là bậc thầy của hội họa Trung Quốc, đôi mắt hắn ngưng lại, và hắn cúi xuống như một tác phẩm điêu khắc, như thể tôn thờ một vị thần hoặc Phật. Không sai, trên tranh còn có con dấu của thời đại đó, không phải đồ giả. “Có người nói bức tranh này đã bị Nội phủ Hoàng gia của triều đại Nam Tống giấu đi, truyền lưu đến tận thời kỳ Ung Chính triều Thanh thì rơi vào tay Đại Tướng quân Niên Canh Nghiêu. Hoàng đế Ung Chính giết Nghiên Canh Nghiêu, bức tranh rơi vào Tử Cấm Thành” A Hải chỉ vào con dấu trên góc, “Người nhìn ấn “hai ngọn núi” này xem, chính là chữ của Niên Canh Nghiêu. Còn có lời bạt của ông ta – Việc của Hàn Hi Tái xưa nay chưa có người thứ hai làm, cực kỳ lạ lùng, người tầm thường sao có thể hiểu?” Tựa như máy giải mật mã, A Hải và Tần Bắc Dương lại tìm lời bạt của Hoàng đế Càn Long, “Hậu chủ tứ kỳ gia yến mệnh hoành trung bối đan thanh dĩ tiến, khởi phi thúc quý chi quân thần chuyên sự thanh sắc du hí, đồ di tiếu vu hậu thế hồ?”, đồng thời còn được phủ 12 con dấu của Càn Long như “Cổ hi Thiên tử,” “Thạch cừ Bảo cấp,” “Thái thượng Hoàng đế”. Tiếng địch lại vang lên. Là cô ta? Tần Bắc Dương dụi mắt. Cô gái trong tranh đưa tay nâng sáo trúc, môi khẽ nhích, thân thể nghiêng về phía trước, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn người bên ngoài tranh. Cô gái thổi địch trong bức tranh “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Mọi người trong tranh chuyển động, cả bức tranh trở thành một sân khấu nhỏ mà người trong tranh đều là những diễn viên xuất sắc. Những người nam nữ hoặc nói chuyện với nhau, hoặc chơi nhạc cụ, sống lại trong mồ từ trăm ngàn năm trước. Dạ yến đồ chính là một ngôi mộ. Cái gọi là vẽ rồng điểm mắt, bút pháp thần kỳ đầy sức sống chính là việc họa sĩ thiên tài có thể vẽ được linh khí của trời đất. Khi họa sĩ đó vẽ, bất cứ vật gì cũng sẽ sống, bao gồm cả buổi dạ yến hơn bảy trăm năm trước. Tần Bắc Dương nhìn cô gái kia múa, những khách mời trong dạ yến uống rượu, trò chuyện vui vẻ, chàng trai trẻ và thị nữ vành tai chạm tóc mai. Trong tranh còn có tiếng người nói chuyện, tiếng vỗ tay, tiếng chơi đùa, thậm chí cả ngọn nến trong buổi tiệc cũng sáng lên, chiếu sáng cả gian phòng… Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng nói, “Ôi…” “Có kẻ nhìn lén!” A Hải lập tức nhét tay vào miệng huýt sáo, sau đó cuộn “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” lại. Giờ này khắc này, tầng 3 cung Diên Hy, cách một lớp sàn sắt, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Thiếp Mộc Nhi ngẩng đầu vỗ đùi, “Nguy rồi! Thấy “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” tôi không nhịn được” “Nhịn cả đêm rồi, cũng khó cho cậu” Diệp Khắc Nan hối hận vì không kịp che miệng anh ta, “Bọn họ sắp lên rồi, cậu rút lui trước đi” Trinh thám lừng danh lấy súng lúc chỉ đỉnh đầu. Thì ra nóc nhà cung điện phương Tây này đã bị hai người họ dỡ ra, lẻn vào tầng 3 của cung Diên Hy, nhìn qua khe hở sàn nhà, xem Tần Bắc Dương và đám A Hải trong mật thất… Lời còn chưa dứt, một trong hai tên mặc áo choàng đen đã lên tầng. Diệp Khắc Nan bắn một phát, đối phương nhanh chóng cuộn mình lăn trên sàn, tránh được viên đạn. Tiểu Quận vương định chạy trốn từ nóc nhà thì phát hiện ra tầng trên cũng có tiếng bước chân. Thì ra sau khi A Hải ra lệnh, ngoài hai gã đao khách từ dưới tầng lên thì còn có hai người khác cũng canh giữ đã lao lên mái nhà. Không có đường chạy. Diệp Khắc Nan nổ súng về phía người từ mái nhà xuống, không ngờ đối phương không những có đao kiếm mà còn có súng, lập tức chế trụ hỏa lực của trinh thám lừng danh. Cả hai người phe đối phương đều xông lên. Tiểu Quận vương tuy là Vương tử Mông Cổ lớn lên với cung nỏ nhưng kỹ thuật bắn súng lại rất thường, hiển nhiên không phải địch thủ. Hai kẻ từ nóc nhà xuống cũng đã nhảy xuống tầng ba, bao vây bọn họ. Tiểu Quận vương thấy tình cảnh khó khăn, trong tầng ba này lại có rất nhiều vũ khí cổ, phần nhiều là đao kiếm ngự dụng của Hoàng đế triều Thanh nên tiện tay nhặt thanh yêu đao từng được Hoàng đế Khang Hy sử dụng, đột nhiên đâm nghiêng về phía một kẻ áo đen. Đây là chuyện bất ngờ, người khác sẽ tưởng anh ta bắn súng lại, không ngờ anh ta lại tấn công tầm gần. Tranh thủ lúc đối phương đang né tránh, tiểu Quận vương lăn xuống tầng hai, mặt mũi bầm dập, chẳng ngờ lại lăn vào mật thất kín, đối diện với robot đồng hồ Thụy Sĩ của Hoàng đế Càn Long. “Thiếp Mộc Nhi…”