← Quay lại trang sách

Chương 58-2 Sói xám Cố cung (2)

Tần Bắc Dương gọi tên anh ta, A Hải rút dao găm raDiệp Khắc Nan trên tầng đang sống chết ngăn cản những kẻ kia, bị một đao trúng vai. Đao của đối phương dài, lực sát thương kinh người, máu của trinh thám lừng danh chảy như suối. Tuy nhiên, anh cũng bắn trúng bụng đối thủ, trì hoãn thời gian nhóm đao khách lao xuống dưới giúp A Hải. Thấy tiểu Quận vương muốn quyết đấu với A Hải, Tần Bắc Dương cố lấy hết sức cùng lực kiệt để đấm vào mặt A Hải. Anh đã nhìn rõ điểm yếu của kẻ thù – dù thế nào, chắc chắn A Hải sẽ không giết anh. Anh chết mới là thất bại của A Hải. Quả nhiên, A Hải không dùng dao găm cắt cổ anh mà bị đấm trúng. Nếu Tần Bắc Dương còn khỏe mạnh thì cú đấm này sẽ khiến người ta phải rụng răng cửa, nhưng đáng tiếc, giờ anh yếu ớt, mặt A Hải chỉ xuất hiện vết đỏ. Tần Bắc Dương kéo tiểu Quận vương chạy đi nhưng sợi xích lại bị A Hải siết trong tay. Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra rất nhanh. Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi nhảy lên, vung bảo đao của Hoàng đế Khang Hy dùng Tây chinh, hùng hổ bổ vào sợi xích… Đúng lúc Tần Bắc Dương và A Hải lôi kéo khiến sợi xích căng ra thẳng tắp. Đao va vào xích tóe lửa, xích gãy làm đôi. Tiểu Quận vương mừng như điên, thầm cảm ơn Hoàng đế Khang Hy trên trời linh thiêng, sau hơn hai trăm năm mà bảo đao vẫn sắc bén như mới. Tần Bắc Dương tự do. Anh như chú chim nhỏ sổng chuồng, chạy qua cửa ngầm, vượt qua bình phong vẽ mười hai mỹ nhân. Tiểu Quận vương cũng trốn ra được. Cả hai chạy xuống tầng cuối cùng, muốn ra khỏi cung Diên Hy thì phát hiện ra cửa lớn đã bị khóa. Cửa này làm từ thép châu Âu, đao kiếm không phá được. A Hải và nhóm áo đen đang đuổi tới. Tần Bắc Dương chạy loanh quanh trong cung Thủy Tinh, đúng lúc va phải lão thái giám đang hút thuốc phiện, phê pha mơ màng trong khói nàng tiên nâu. Anh bóp cổ thái giám, “Ra ngoài bằng cách nào? Mở cửa!” “Được… được…” Lão thái giám xoa bình hoa bên giường, sàn nhà dưới chân Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương mở ra, cả hai rơi vào vực sâu. Trong lòng đất cung Diên Hy, tiếng tiểu Quận vương chửi rủa vang vọng, “Tạp chủng đoạn tử tuyệt tôn; quân lộn giống…” Thái giám sầm mặt nhả khói mơ, hầm hè, “Đi chết đi, oắt con!” Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương rơi xuống nền đất tối đen. Dưới lòng đất thăm thẳm, tiểu Quận vương suýt thì ngất đi. Anh rên rỉ đốt diêm trong túi, soi sáng xung quanh. Đây không phải là nền cung Thủy Tinh kiểu Âu mà những bức tường được xếp bằng những viên gạch vàng được sản xuất ở Tô Châu Tương Sơn. Cái gọi là “Ngự diêu kim chuyên” không phải là vàng hay mạ vàng, mà là nấu gạch bằng công nghệ đặc biệt, ngâm trong dầu tung trong vài ngày để tạo thành ánh và màu, và đặt trên sàn của điện Thái Hòa. Tần Bắc Dương thở phào… Xích sắt vẫn vòng qua người anh nhưng không còn bị ai giữ. Anh được tiểu Quận vương đỡ dậy, vuốt máu trên trán. Bản thân vừa rơi xuống đây, mặt mũi bầm dập, đầu óc vẫn choáng váng. Nhưng mũi anh rất thính. Anh ngửi thấy mùi quen thuộc. Nghiêm túc mà nói, đây chỉ là mùi mà mộ cổ mới có. Không, là mùi thú trấn mộ… Địa cung Tử Cấm Thành có thú trấn mộ? Quả nhiên, một đôi mắt sáng lên phía đối diện. Đôi mắt xanh lục không thua gì ngọn đèn dầu, chiếu vào mắt Tần Bắc Dương chói lọi không chịu được. Một con sói. Không phải một con sói bình thường, mà là một con sói rất lớn. Bởi vì nó rất lớn, lớn đến mức không giống một con sói trưởng thành bình thường mà giống con hổ hoặc sư tử hơn. Có điều đầu, tai và hình thể, đuôi đều giống sói – sói thảo nguyên, loại có lông màu xám nhạt. Tần Bắc Dương từng đánh sói ở núi Thái Hành hồi nhỏ, còn giết sói ở Siberia, anh biết sói với chó nhìn không chênh nhau nhiều. Đây là con sói giống gì? Hay…. Viên huyết ngọc ấm Hòa Điền nóng lên, anh cảm nhận được nhiệt lượng của linh thạch thú trấn mộ. “Sói xám!” Tiểu quận vương nhận ra nó, “Ôi trời cao đất dày ơi, đây chính là sói xám trong truyền thuyết!” “Thú trấn mộ Thương Lang?” Con sói này lại gần, mắt nó phát ra ánh sáng xanh, cái miệng há to nhắm vào Tần Bắc Dương, thiếu điều bổ nát đầu họ. Tiểu quận vương thấy không ổn, khẽ hỏi, “Này, Cửu Sắc đâu?” “Không biết…” Nếu có thú trấn mộ Cửu Sắc ở đây, Tần Bắc Dương hoàn toàn không phải lo lắng, nhưng giờ tay không tấc sắt, cũng không có nhạc khí “đạo Địa cung”, lại còn có tiểu Quận vương vướng víu chân tay, bọn họ là dê dâng miệng sói. “Thì ra A U vẫn chưa tìm được cậu” Thiếp Mộc Nhi cũng không kịp kể chuyện A U đến Thượng Hải tìm Tần Bắc Dương. Anh ta hoảng hốt lùi ra sau mấy bước, cúi đầu vào cái giếng sâu hô to, “Cứu tôi với… cứu tôi với…” Thú trấn mộ Thương Lang lại gần, tru lên chói tai, sùng sục như ngọn lửa… Đột nhiên, tiểu Quận vương phát hiện ra có hai sợi dây thừng hạ xuống, trên kia có ánh sáng. A Hải hô, “Lên đây đi!” Quả nhiên A Hải không muốn Tần Bắc Dương chết. Tiểu Quận vương và Tần Bắc Dương lập tức nắm dây thừng leo lên. Thú trấn mộ Thương Lang đuổi theo ngay sau, đớp hụt một cái. Hai người bọn họ liều mạng leo khoảng tầm hai tầng tòa nhà. Tần Bắc Dương hít được hơi thú trấn mộ thì phổi lại dễ chịu hơn nhiều, không thì còn lâu anh mới có thể tự bò lên được. A Hải đưa tay kéo tiểu Quận vương và Tần Bắc Dương lên. Bốn đao khách áo đen đồng thời đặt đao lên cổ họ. Diệp Khắc Nan đang nằm trên đất, vai bị thương, hai tay bị trói sau lưng vẫn đang giãy giụa kiên trì. “Thôi rồi…” Tiểu Quận vương thở dài một hơi thì lại nghe tiếng mặt đất rung chuyển, thú trấn mộ rít gào đinh tai nhức óc, liên tục leo lên rầm rập. A Hải quay lại túm vạt áo lão thái giám, “Đây là loại quái vật gì?” “Hai… hai trăm năm trước, Khang Hy gia viễn chinh Đại Hãn Nhĩ Đan của Chuẩn Cách Nhĩ, phát hiện ra một con sói trong vực Khách Nhĩ Khách Bộ nên đưa về Tử Cấm Thành. Thầy phong thủy Lý tiên sinh của Hoàng gia cho rằng đây là vật bất tường, nhưng Khang Hy gia lại thích nó, cho phong bế trong hầm của cung Diên Hy. Cung điện đã bị thiêu rụi, hầm này không ai đụng tới. Hơn mười năm trước, mọi người đào cung Thủy Tinh, phát hiện ra tầng hầm nhưng không ai dám di chuyển nó nên làm cơ quan phong tỏa phía trên” “Ông cũng chưa từng thấy nó?” “Khi chúng tôi mới vào cung có nghe đại thái giám Lý Liên Anh nói rằng lòng đất cung Diên Hy có yêu quái, đêm trăng tròn sẽ tru vang, không biết gì hơn…” Tiếng nói the thé của lão thái giám còn chưa dứt thì sàn nhà vỡ vụn. Tần Bắc Dương, tiểu Quận vương, đám A Hải đều ngã xuống. Con sói khổng lồ nhảy ra khỏi lòng đất. Tựa như một con dã thú thoát khỏi bẫy, thú trấn mộ Thương Lang điên cuồng phá hủy mọi thứ nó thấy trong mắt. Lão thái giám chạy chậm, bị nó bắt được, xé xác… Tần Bắc Dương đã hiểu. Thú trấn mộ Thương Lang ngủ sâu trong lòng đất Tử Cấm Thành đã 200 năm, làm đồ chơi và chiến lợi phẩm của Hoàng đế Khang Hy. 200 năm sau, là mình xông vào khiến nó thức tỉnh – là một người con cháu của tộc thợ mộ, máu thịt anh và mùi thiên nhiên có thể làm thú trấn mộ thức tỉnh. Một kẻ áo đen bị thú trấn mộ Thương Lang dồn ép nên liều mình vung đao xuống, chém vào gáy nó nhưng chỉ có tiếng kim loại va vào nhau chát chúa – quả nhiên là thân thể bằng đồng xanh. Thú trấn mộ há to cái miệng như chậu máu, nuốt cả người vào, nhai vài cái rồi nhổ ra… Một người đàn ông cao bảy thước giờ đã thành miếng thịt bầy nhầy, nát vụn…