Chương 58-3 sói xám cổ cung 3
Sói xám nhào vào tiểu Quận vương, cháu chắt của Thành Cát Tư Hãn. Anh ta không kịp tránh, chỉ đành nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc thịt nát xương tanĐột nhiên cái miệng của thú trấn mộ Thương Lang dừng lại ở đầu tiểu Quận vương. Nó nhận ra anh ta ư? Tiểu Quận vương Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục của thú trấn mộ Thương Lang. Tần Bắc Dương và A Hải đều sợ ngây người, không ai hiểu vì sao Thương Lang lại dừng tấn công? Một giây sau, sau lưng Tần Bắc Dương có một luồng nhiệt khác ập đến. Viên huyết ngọc ấm Hòa Điền lại nóng lên. Đó là gì? Nội tâm anh như một nồi nước đang được đun sôi trào chỉ trong khoảnh khắc… Một tiếng nổ vang lên. Cánh cửa sắt đóng kín của cung Diên Hy bị vỡ nát. Những mảnh thép nhỏ bắn tung tóe. Tần Bắc Dương liếc nhìn liền nhận ra ngay sừng hươu trắng muốt, vảy đồng xanh vàng lấp lánh. Và cả một thú trấn mộ ấu kỳ lân nữa. Cửu Sắc tới rồi! Rất lâu trước đây, khi chiến loạn trên thảo nguyên Mạc Bắc qua đi, chỉ còn lại một người bé trai và một bé gái. Bé trai tên Bột Nhi Thiếp Xích, chính là Thương Lang. Bé gái tên Khoát Ai Mã Lan Lặc, ý chính là Bạch Lộc. Đôi trai gái này kết làm phu thê, chạy nạn đến sông Oát Nan núi Bất Nhi Hãn, trở thành tổ tiên của người Mông Cổ. Năm Dân quốc thứ 13, ngày 5 tháng 11 năm 1924, 5h50 sáng ở Cố cung, trời còn chưa tỏ. Trong Tử Cấm Thành, dưới lòng đất cung Diên Hy, Thương Lang thoát ra khỏi bóng tối, tìm lại được tự do. Mặt trăng chưa lặn, Thương Lang đã gặp được Bạch Lộc. Tần Bắc Dương cũng nhìn thấy thú trấn mộ Cửu Sắc của mình – đồng bọn đã bị thất lạc suốt một năm lẻ hai tháng của anh, đồng bọn anh ngày nhớ đêm mong… Lúc này, Cửu Sắc đã to lớn hơn một năm trước, trông oai vệ uy nghiêm. Nó cất sừng hươu, giấu vảy đồng xanh đi, mọc lớp lông trắng ra. “Thương Lang Bạch Lộc!” Tiểu Quận vương tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng lăn vòng ra sau Tần Bắc Dương, hô lên truyền thuyết của tổ tiên người Mông Cổ. Khi Thương Lang và Bạch Lộc nhìn nhau, có ba cái bóng chui qua lỗ hổng Cửu Sắc tạo ra. Dưới ánh trăng và ánh đèn trong cung Thủy Tinh, Tần Bắc Dương nhận ra gương mặt A U và đôi mắt sâu thăm thẳm như hang động của cô. Sau cô là lão Kim cầm cuốc thợ mỏ và Trung Sơn cầm khoái thương. Phu nhân Tần đến rồi. Một tháng trước, A U, lão Kim, Trung Sơn và Cửu Sắc tìm kiếm Tần Bắc Dương khắp 3000 dặm Triều Tiên. Ở Hanyang, Cửu Sắc ngửi thấy mùi Tần Bắc Dương, lần theo từ Gyeongbokgung đến ga tàu, đi dọc theo tuyến đường sắt phía Bắc. Tuyến đường sắt này được gọi là “Tuyến Gyeongui”, từ thủ đô của Triều Tiên đến Sinuiju trên sông Amrok. Họ đến Bình Nhưỡng, tới cầu đường sắt ở Sinuiju và băng qua những con sóng sông Amrok để trở lại ba tỉnh đông bắc Trung Quốc. Mùi của Tần Bắc Dương cộng với mùi quan tài cổ khiến Cửu Sắc kết luận rằng chủ nhân vừa đi qua tuyến đường sắt này. Thú trấn mộ Cửu Sắc đang lớn dần, sức mạnh cũng tăng, giác quan nhạy bén hơn. Inji người Triều Tiên quay về nước, còn ba người A U mua ba con ngựa, tiếp tục chạy dọc tuyến đường sắt đến Phụng Thiên, rẽ hướng Tây Nam đến Sơn Hải Quan, chạy dọc con đường cướp bóc của quan lại Mãn Thanh, ngày đi đêm nghỉ, liên tục thúc ngựa để chạy thật nhanh đến ga tàu Chính Dương ở chân thành Bắc Kinh. Tại đó, bọn họ phát hiện ra người lãnh đạo đã thay đổi qua lá cờ tung bay trên tường thành. Những ngày này, đại chiến Trực – Phụng lần hai nổ ra, dọc đường toàn khói thuốc súng. Quân Phụng hệ của Trương Tác Lâm và quân Trực hệ của Ngô Bội Phu chém giết nhau ở cửa Cửu Môn của Trường Thành, núi thây biển máu chất chồng. Tuyến đường sắt bị đứt đoạn, không ngờ Phùng Ngọc Tường của quân Trực hệ phản chiến, tự mình điều quân về chiếm Bắc Kinh qua cửa Bắc, lật đổ Tổng thống mua chức Tào Côn, gây ra “chính biến Bắc Kinh”. Một đêm này, Cửu Sắc lần được dấu vết quan tài giấu Tần Bắc Dương, xông thẳng qua kinh thành loạn lạc để chạy đến sông đào cạnh tường thành Cố cung lúc 5 giờ sáng. A U cảm thấy bồn chồn, liên tục hỏi Cửu Sắc liệu Tần Bắc Dương có ở trong thâm cung không thì thú trấn mộ luôn gật đầu, chắc chắn không sai được. Tử Cấm Thành vốn có lính canh rất nghiêm ngặt nhưng hôm qua lại bị quân Quốc dân của Phùng Ngọc Tường tước vũ khí. Vì không có ai phòng thủ, A U, lão Kim và Trung Sơn dùng móc và dây thừng leo lên tường thành Cố cung sau đó kéo Cửu Sắc lên. A U buộc váy và tóc, lấy dao găm chuôi ngà ra, tựa như Lã Tứ nương lẻn vào cung cấm để ám sát Hoàng đế Ung Chính trong truyền thuyết. Cửu Sắc đưa bọn họ qua Tử Cấm Thành, né tránh sự tuần tra của đám thái giám, lặng lẽ đến Đông Lục cung của vua, phía trước là cung Diên Hy xây bằng thủy tinh và sắt thép. A U thấy một quan tài lớn. “Anh ơi!” A U thét lên. Lão Kim ném Đường đao của An Lộc Sơn và cung tên thép cho Tần Bắc Dương. “A U…” Tần Bắc Dương nhảy thật cao, tay phải nắm Đường đao, tay trái bắt cung tên. Cửu Sắc hiểu ý chủ, đâm sừng hươu về phía thú trấn mộ Thương Lang, thủng cả miệng con sói. Thương Lang sợ hãi lui lại. Cửu Sắc lại phun cầu lửa lưu ly vào đầu sói. Điều bất ngờ là xác của thú trấn mộ Thương Lang rất cứng, cầu lửa chỉ làm người nó bị lõm một vết. Tuy vậy, Thương Lang cũng hiểu mình gặp được đối thủ mạnh. Cửu Sắc có vóc dáng nhỏ hơn Thương Lang nhưng đòn sát thủ và thủ đoạn chiến đấu lại nhiều hơn rất nhiều. Cửu Sắc chặn cửa chính cung Diên Hy để nó không thoát ra được. Thú trấn mộ Thương Lang rít lên xoay người, đuôi đảo qua cửa Cửu Sắc, hốt hoảng chạy lên tầng. Cửu Sắc đuổi theo không bỏ. Mười hai mỹ nhân của Hoàng đế Ung Chính sợ tái mặt khi thấy hai con quái thú chạy qua rồi lên tầng ba. Tầng ba vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, tất cả đều ngổn ngang. Thú trấn mộ Thương Lang không còn chỗ trốn nên đập vỡ mái nhà, nhảy lên nóc nhà kiểu Âu của cung Diên Hy. 200 năm, lần đầu tiên con thú trấn mộ này được thấy trời cao thì thế kỷ 20 đã tới. Nó nghển cổ tru dài… Thương Lang nhìn vầng trăng ngả về Tây, thả người nhảy vào vách tường cung Cảnh Nhân. Sáu giờ sáng có lẻ, ánh mặt trời từ phía đông đang xuyên qua Bột Hải và đồng bằng Hoa Bắc, vượt qua Thông Châu và sông Đại Vận, vượt qua lầu thành cổng Triều Dương ở Bắc Kinh, lướt qua Tử Cấm Thành của Hoàng thành, chiếu đến tận nội đình thâm xử của đế quốc, chính là tầng cao nhất của cung Diên Hy. Ánh mặt trời mới lên vàng nhạt nhưng hơi lạnh, như một lớp sơn vàng đổ lên người thú trấn mộ Thương Lang. Trong nháy mắt, nó hóa đá, trở thành một pho tượng bằng sắt thép. Thương Lang hóa “đá”. Tất cả các thú trấn mộ đều như vậy. Khi rời khỏi địa cung, tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, nó sẽ biến thành bức tượng không có mạng sống. Cung lúc đó, khi thú trấn mộ Thương Lang và thú trấn mộ Cửu Sắc đuổi nhau ở tầng trên cung Diên Hy, A U đã rút dao găm ra. Ba đao khách mặc đồ đen cũng rút đao cán dài phóng về phía A U, lão Kim và Trung Sơn. Ánh lửa giao đấu xuất hiện trong điện. Tất cả đều là cao thủ, thành bại sinh tử chỉ trong gang tấc. Nhân vật yếu nhất của núi Thái Bạch chính là Trung Sơn – tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít. Nhưng chính vì thế, cậu quyết định dùng vũ khí lạnh – bắn súng. Một đao khách bị bắn trúng đầu, óc và máu văng vào mặt Trung Sơn.