← Quay lại trang sách

Chương 58-4 Sói xám Cố cung (4)

Tần Bắc Dương cũng giơ cung tên, nhắm một người để bắn. Người đó đang quyết đấu với lão Kim, đao chém vào cuốc thợ mỏ, cung tên lọt qua khe hở trúng vào yết hầu hắnChỉ còn người mặc đồ đen cuối cùng. Khi hắn định chạy trốn, A U đuổi theo. Chủ nhân thích khách nhanh như chớp, đưa dao găm cắt đứt yết hầu hắn từ sau lưng. Toàn bộ cao thủ áo đen đã chết… A Hải đâu? Tần Bắc Dương thở dốc, thấy một bóng người xuất hiện ngoài cổng cung Diên Hy. Hắn định bỏ chạy. Tần Bắc Dương rút Đường đao đuổi theo. Ngày mới vừa bắt đầu, trời vẫn còn nhá nhem, cung Thủy Tinh mờ tỏ, A Hải vấp vào quan tài. “Chết đi…” Tần Bắc Dương giơ Đường đao định chém A Hải làm đôi thì thấy buộc sau lưng hắn là cuốn “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Thì ra hắn muốn đào tẩu cùng quốc bảo. Tần Bắc Dương lập tức đổi ý, tay phải giữ Đường đao, tay trái lột cuộn tranh trên người A Hải. So với ý nghĩ báo thù, bức tranh này quý giá hơn. Anh không muốn khi mình chém A Hải lại hủy luôn cả kiệt tác vô giá này của Trung Quốc. Mất đi “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, A Hải lại có thể thở dễ dàng hơn, thi triển khinh công và võ nghệ cao cường. Tần Bắc Dương muốn đuổi theo nhưng chân lảo đảo. Dù sao anh ở trong quan tài đã nhiều ngày, sức khỏe và gân cốt đều suy yếu nên chỉ đành trơ mắt nhìn A Hải chạy trốn, biến mất sau những lớp ngói lưu ly của Tử Cấm Thành. May mà bảo vệ được “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Tần Bắc Dương cẩn thận cầm cuộn tranh ôm vào lòng, tựa như nghe thấy tiếng dạ yến năm nào… Tầng ba cung Diên Hy… Thú trấn mộ Thương Lang đã biến thành pho tượng vô hồn dưới ánh dương. Cửu Sắc không dám leo lên tiếp. Nó dừng lại ở tầng ba cung Diên Hy, thu hồi sừng hươu, trở về hình dáng “chó to”. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La xông lên cản Cửu Sắc, “Đừng làm Thương Lang bị thương! Đừng ăn linh thạch của nó… Tôi nghĩ đây là thú trấn mộ của bậc đế vương Mông Cổ” Tần Bắc Dương đeo nghiêng cuộn tranh “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, leo lên tầng ba, ôm chặt lấy Cửu Sắc từ phía sau. Cửu biệt gặp lại, thú trấn mộ quay đầu hôn lên môi vị chủ nhân bị thất lạc, lồng ngực nóng bừng lên như thể có thể đốt cháy Tần Bắc Dương tại chỗ. “Mày lớn rồi…” Xa nhau một năm hai tháng, Tần Bắc Dương có thể thấy rõ sự thay đổi của Cửu Sắc, “Từ nhóc con thành thiếu niên rồi…” Cửu Sắc gật đầu. Ngàn lời chưa nói gói gọn trong ánh mắt làm nũng. “Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương. Bất ly bất khí, phương linh vĩnh kế…” (1) (1) “Đừng đánh mất, đừng bỏ quên, tuổi tiên được khoẻ mạnh mãi. Không xa lìa, không rời bỏ, tuổi thơm được lâu bền mãi” Đây là đôi câu đối trong tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng, nguồn gốc của thuyết “kim ngọc lương duyên”. Tần Bắc Dương ôm Cửu Sắc mà khóc. Tiểu Quận vương bò lên nóc nhà, quan sát tam cung lục viện của Tử Cấm Thành, kiểm tra pho tượng thú trấn mộ Thương Lang. Sau khi mặt trời lên cao, anh ta mới phát hiện ra dưới đáy tượng Thương Lang có một đoạn văn tự kỳ quái, nhìn mãi mới đọc được: “Bát Tư Ba Mông Cổ Văn” “Cậu nói gì cơ?” Tần Bắc Dương cũng bò lên nóc nhà. Anh ở trong mộ cổ và quan tài suốt hơn một năm, không còn nhớ bầu trời dài rộng ra sao nữa. làn da không có ánh mặt trời tái nhợt như ma cà rồng. Anh phải liều mạng mà hít thở bầu không khí này. Tiểu Quận vương nhìn chăm chằm ký tự dưới đáy Thương Lang, “Đây là chữ viết cổ của người Mông Cổ, do Hoàng đế Hốt Tất Liệt mệnh cho Quốc sư Bát Tư Ba làm ra. Đây cũng là chữ viết của chính quyền nhà Nguyên. Nhưng vì đại sư Bát Nhĩ Ba là tổ sư đời thứ năm của phái Tát Già của Phật giáo Tây Tạng, chữ viết cho ông sáng tạo ra không có nét tương tự với chữ viết đã có, không thuận tiện cho người Mông Cổ. Loại chữ viết này nhanh chóng trở thành chữ viết chết” “Nói vậy thì chủ nhân của thú trấn mộ này là…” “Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệu” “Thú trấn mộ của Đại Hãn Hốt Tất Liệt?” Tần Bắc Dương chóng váng hỏi, “Nhưng chẳng phải tục chôn cất của người Nguyên Mông là không có lăng mộ mà xác chết được bọc trong thảm để cho ngựa thảo nguyên đạp qua sao?” “Dù thế thì Hốt Tất Liệt cũng đã thống nhất Trung Quốc. Theo tục lệ của người Hán, ông sai tộc thợ mộ làm thú trấn mộ cho bản thân, sau khi chết không đưa vào lăng mộ. Thú trấn mộ của người có nguồn gốc từ thần thoại Thương Lang Bạch Lộc của người Mông Cổ. Thương Lang đại diện cho hậu duệ của Thành Cát Tư Hãn, có điều, nó bị bỏ rơi ở thảo nguyên Mông Cổ. Hai trăm năm trước, quân Chuẩn Cách Nhĩ của nhà Thanh đi Tây chinh phát hiện ra nên nó trở thành đồ sưu tầm của Hoàng đế Khang Hy” Tần Bắc Dương suy nghĩ, “Vậy thì vừa rồi thú trấn mộ Thương Lang không ăn thịt cậu là vì nó ngửi thấy mùi người Mông Cổ?” “Không chỉ thế, tôi còn là con cháu gia tộc Hoàng Kim. Thương Lang là thú trấn mộ của Đại Hãn Hốt Tất Liệt, tôi lại chính là con cháu dòng chính của Đại Hãn Hốt Tất Liệt. Hồn phách của nó chính là tổ tiên tôi, nó đương nhiên sẽ nhận ra tôi, không làm tôi bị thương” “Tiểu Quận vương, cậu có thể trở thành chủ nhân của thú trấn mộ Thương Lang, cũng như tôi trở thành chủ nhân của Cửu Sắc” Thiếp Mộc Nhi chỉ vào cuộn tranh Tần Bắc Dương đang đeo rồi hỏi, “Bắc Dương, cậu cứu được “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” rồi?” “Muốn xem thử không?” “Đừng! Ánh mặt trời sẽ làm hỏng tranh cổ” Tiểu Quận vương xuất thân con nhà quý tộc chư hầu, cũng có biết chút ít về tranh cổ, “Coi như tôi cũng hiểu. A Hải và lão thái giám của Diên Hy cung nội ứng ngoại hợp cùng nhau trộm văn vật quốc bảo trong Cố cung, hàng đêm chở các bảo bối ra ngoài. Nhưng mà những hoạn quan trung thành không chịu làm điều xấu xa nên bị kẻ ác hại chết. Đây chính là điều đại thần tổng quản cầu xin thám tử Diệp điều tra” “Chẳng trách khi thấy “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, cậu lại kêu lên làm bị lộ” Tần Bắc Dương nheo mắt nhìn những nóc nhà tầng tầng lớp lớp trong Cố cung, bao gồm cả ngói lưu ly của điện Thái Hòa nguy nga, “Có điều, với những gì tôi biết về A Hải thì có lẽ không chỉ là trộm đồ bình thường đâu…” Buổi sớm Bắc Kinh, hai người ngồi trên nóc nhà kiểu Âu của cung Diên Hy nói chuyện, trông pho tượng thú trấn mộ, nhìn ra lầu Đông Bắc phủ đầy nắng vàng. Bỗng nhiên một cánh tay quàng lên cổ Tần Bắc Dương. Anh định phản kháng thì nghe thấy giọng A U, “Anh, em đến rồi” Không biết cô đã leo lên nóc nhà từ bao giờ, xoa gương mặt râu ria xồm xoàm của Tần Bắc Dương, cũng chẳng ngại tóc anh bẩn mà tết tóc cho anh. “A U, xin lỗi em, anh đã nói với em là sẽ quay về chỉ sau ba bốn tháng, lâu nhất là nửa năm… Để em phải chờ lâu rồi” “Anh, coi như đến khi tóc A U bạc trắng, đến khi Tử Cấm Thành hóa thành tro tàn, A U cũng sẽ tìm được anh” Nhìn hai vợ chồng son ngọt ngào tình cảm mà tiểu Quận vương ngại ngùng chỉ muốn chui xuống. Chợt có tiếng bước chân ầm ĩ vang lên bên ngoài. Tần Bắc Dương cảnh giác nhìn xuống dưới. Cổng chính cung Diên Hy mở ra, rất nhiều thái giám xông vào, phải hơn trăm người. Bọn họ tiền hô hậu ủng cùng nhấc một chiếc kiệu, trong đó có một chàng trai trẻ mặc vest trắng, tóc vuốt gel bóng lưỡng, dáng người cao gầy, gương mặt tái nhợt không để râu, đeo kính gọng tròn. Đó chính là chủ nhân cuối cùng của Tử Cấm Thành, vị Hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc được sử sách công nhận – Ái Tân Giác La Phổ Nghi.