← Quay lại trang sách

Chương 1-2 Núi Thái Bạch (2)

Ba năm, A U vẫn chép tay “Thiên địa âm dương giao hoan đại lạc phú” của Bạch Hành Giản. Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, cũng như niềm vui bốn mùa của hai vợ chồngMặt cô đỏ ửng, hơi nghiêng đầu dựa vào bờ vai vững chãi của Tần Bắc Dương, nắm đôi tay đều những vết chai. Cửu Sắc cùng đi theo sau, họ cùng ra khỏi địa cung đến dưới ánh mặt trời ở núi Thái Bạch. Đang vào trực đông, cảnh vật đều khoác một lớp áo tuyết trắng xóa, gió bắc lạnh thấu xương, như quay lại Siberia hay thậm chí là Băng Hỏa Đảo ở Bắc Cực. Cửu Sắc nhìn trời đất, suy cho cùng nó vẫn là một con thú con, nó vui vẻ đùa giỡn. Tần Bắc Dương đeo Đường đao ba tấc của An Lộc Sơn sau lưng, vai đeo nỏ chữ thập của Nga, tham lam hít thở bầu không khí dù rằng có thể nhanh chóng làm sống lại tế bào ung thư trong phổi của anh. Lão Kim, Trung Sơn dẫn theo một đám thích khách đều quỳ ở đỉnh núi đón chủ nhân xuất quan. Còn có cả hãn huyết mã U Thần xa cách đã ba năm, nó lại béo thêm ở trong chuồng ngựa. Lão Kim ngày càng khéo mồm, khen Tần Bắc Dương râu tóc phiêu dật, nhìn như thánh hiền thượng cổ tái thế. A U như mỹ nhân trong tranh. Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ. Trung Sơn đã tốt nghiệp trường học Thiên Quốc, trở thành thích khách cuối cùng của núi Thái Bạch. Tướng mạo của cậu ta không có gì thay đổi, đã thành người đàn ông 20 tuổi, nuôi hai bên ria mép. Nhìn thấy dáng vẻ của Trung Sơn, Tần Bắc Dương nhớ tới một người khác – Tề Viễn Sơn và Tề Trung Sơn quả nhiên là hai anh em ruột. Tần Bắc Dương hỏi đến Mạnh Bà? A U nói, Mạnh Bà tuổi đã cao, đang bế quan tĩnh dưỡng. Ba năm nay, mọi chuyện trên núi Thái Bạch đều do một mình A U quyết. Người quan trọng thứ hai trên núi là lão Kim – cánh tay trái phải. Đến điện Truy Nguyên, Tần Bắc Dương nhìn thấy ở sân có thêm một bức tượng, cao mấy trượng, đúc bằng đồng, sừng sững đọng tuyết rất bắt mắt. Anh nhìn lại dáng người đó, gương mặt đó, chính là mình mà. Không chỉ Tần Bắc Dương, còn có cả Cửu Sắc ở ven cạnh chân, Đường đao và nỏ sau lưng cũng đều được tạc thành tượng. “Lão Kim! Đây là ý gì?” “Chủ nhân, ngài là anh hùng tái tạo núi Thái Bạch, thủ lĩnh của Liên minh thích khách, dựng bức tượng này là dĩ nhiên!” “Càn rỡ!” Tần Bắc Dương muốn cho ông ta một bạt tai. “Bức tượng này vi phạm quy định của Thiên Quốc” “Chủ nhân, hiện giờ tất cả đều đã thay đổi rồi, đây chẳng phải người nói sao. Chúng tôi phải theo quy định mới” “Được, tôi cho ông thấy thế nào là quy định mới” Tần Bắc Dương cho người đưa tới một cái chùy tròn có gai, anh quăng về phía bức tượng. Tất cả anh em trên núi Thái Bạch đều nhìn ngơ ngác. Sắc mặt lão Kim cực kỳ khó coi, dù Tần Bắc Dương đập tượng mình nhưng chẳng hóa ra là đập mặt lão Kim. Chỉ có A U lại cực kỳ bĩnh tĩnh, chờ Tần Bắc Dương xả giận xong, ngồi dưới đất nghỉ ngơi lấy lại sức lực ba năm qua, cô mới thì thầm bên tai chồng: “Anh, đừng tức” A U tiếp tục nắm tay anh, tránh lão Kim, Trung Sơn và đám thích khách để vào khuê phòng trên núi. Cửu Sắc quỳ ở cửa. Cô đẩy cửa sổ trên vách, nhìn những đám mây trắng chầm chậm sà vào phòng, ôm chặt eo Tần Bắc Dương. Anh thở dài nặng nề: “Em gái, ba năm trước chúng ta đã thỏa thuận rồi. Chỉ cần anh bế quan trên núi ba năm thì anh có thể xuống núi” “Anh trai, anh vẫn muốn bỏ A U đi sao?” “Anh chỉ muốn tới Thượng Hải xem công xưởng của anh, thăm cả bạn bè của anh, Tiền Khoa, Giuseppe Caproni, còn có cả tiểu Quận vương” “Vì công xưởng này mà anh lại điên cuồng như thế sao?” “Không điên cuồng, không sống được!” Tần Bắc Dương nhớ tới hồi còn nhỏ, những lời cha nói với anh trong địa cung. “Dù là đợi thêm 10 năm, 20 năm, dù là tóc đã bạc trắng, chỉ cần còn sống miễn là có thể nhìn thấy thiết bị bay thú trấn mộ lượn trên bầu trời Trung Quốc. Nếu đã chết, hãy treo đầu anh lên cửa công xưởng, để ngày đêm hồn anh có chỗ về!” Câu cuối cùng khiến người ta lạnh sống lưng, A U chọc eo anh: “Anh trai, sắp đến Tết âm lịch rồi, có thể nói mấy câu may mắn được không?” “Anh sinh ra trên quan tài mộ cổ triều Đường, sinh ra đã là không còn gì kiêng kỵ nữa rồi. “Bỏ đi bỏ đi. Anh đừng quên, công xưởng này cũng có phần của A U” A U tủi thân, “Nếu không có A U giúp lúc khó khăn, chỉ e sớm đã hóa thành đống phế tích” Tần Bắc Dương không để ý đến, nói: “Mai anh có thể xuống núi chưa?” “Anh đừng gấp gáp thế! Anh không nghĩ tới cảm nhận của A U sao? Sắp tới cuối năm, anh hãy bầu bạn cùng em qua tiết xuân đi. Ngoài kia tình hình nguy hiểm, Liên minh thợ thủ công treo thưởng lớn cho đầu của anh. Nếu anh xuống núi em phải đi cùng, còn phải cử người đi do thám trước, dù là năm trăm dặm quanh núi Thái Bạch, hay là đường tới Thượng Hải, phải cẩn thận mới được” Nói đến giọt nước cũng không lọt, Tần Bắc Dương không thể không đồng ý. Anh nhìn những đỉnh núi của dãy Tần Lĩnh ngoài cửa sổ, thấp thoáng có cánh hạc bay qua. Anh chỉ hận mình không thể chắp thêm cánh để bay qua những đám mây… Hai tháng sau, dưới chân núi Thái Bạch đã tràn đầy khí xuân, nhưng trên núi vẫn khoác lớp áo tuyết trắng. Tần Bắc Dương ban ngày bầu bạn vói A U trong khuê phòng, rảnh thì cưỡi hãn huyết mã U Thần, trèo lên đỉnh núi đầy tuyết, dạo xung quanh hồ Đại Gia Hải đã đóng băng. Mỗi tối, anh lại quay lại địa cung, ngủ cùng với tiểu Hoàng tử triều Đường và Cửu Sắc. Chỉ có hít thở không khí trong mộ cổ mới khiến anh thấy tự do. Ngày hôm nay, Tần Bắc Dương thu dọn hành lý chuẩn bị xuống núi đến Thượng Hải. A U khuyên anh trong khuê phòng: “Anh, anh thật sự không muốn gặp A U nữa sao? Anh còn hận núi Thái Bạch sao?” “Không, anh không hận ngọn núi này, càng không hận em. Em gái, anh chỉ hận mình sinh không gặp thời” Tần Bắc Dương im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bị giam trong địa cung Tần Thủy Hoàng ba năm, anh luôn nhớ lại mỗi ngày mỗi đêm từ khi chúng ta bắt đầu gặp nhau. Từ ngày đầu tiên đó anh đã coi em như em gái” “Nhưng từ khi em sáu tuổi, em đã không chỉ coi anh như anh trai” “Xin lỗi…” Tần Bắc Dương lạnh lùng ngước mắt, “A U, em đừng quên lần đầu em hại anh, khiến anh thành kẻ tình nghi của án diệt môn “Núi Đạt Ma trên biển”. Lần thứ hai em hại anh, khiến anh thành tình nghi của án diệt môn Lũng Tây Đường, Đức Thắng Môn. Mục đích của em là gì? Bốn chữ – ép lên Lương Sơn! Không, là ép lên núi Thái Bạch!” “Anh trai, em đều đã giải thích với anh từ lâu rồi. Sao anh còn nhắc lại chuyện cũ?” “Dù anh đi tới đâu, em cũng đều xuất hiện ở gần đó. Chẵn mười năm, mùa xuân năm Dân quốc thứ 7, em trói anh đưa lên núi Thái Bạch, khiến anh tu luyện được “đạo thích khách” và “đạo địa cung” trong thời gian ngắn nhất. Nhưng em dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đưa anh đến Bắc Kinh, rồi em lại khiến anh cứu được Tiểu Từ khỏi bị truy binh bắt ở dưới mộ triều Đường, Phòng Sơn. Em đưa anh lên thuyền đi Nhật. Không phải em không muốn có anh, chỉ là thời cơ chưa chín. Quan trọng là khi ấy anh cũng chưa trưởng thành, anh chẳng qua chỉ là thiếu niên ngu si, dễ xúc động” “Đây toàn là chủ ý của A Hải và Lão Cha. Lúc đó em chỉ là cô gái mười lăm, mười sáu tuổi” “Không, em gái A U, suy nghĩ của em thấu đáo vượt xa của tuổi thật” Cuối cùng Tần Bắc Dương cũng nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu. “Thực ra, em luốn muốn trừ A Hải và Lão Cha. Vì chỉ cần hai người họ – kẻ thù giết cha mẹ anh còn đó, em sẽ không thể ở bên anh. Nên em cũng hận họ, phải không?”