← Quay lại trang sách

Chương 2 Cái chết của U Thần

Bờ vai A U run lên, nhưng không phản đốiTần Bắc Dương nói tiếp: “A U, dù em là chủ nhân núi Thái Bạch nhưng Lão Cha là nguyên lão ở đây, chúng thích khách đều nghe lệnh của ông ấy. Mà A Hải là thích khách có thân thủ tốt nhất, muốn trừ đi hai người họ, đâu có dễ vậy. Em chẳng qua chỉ là một thiếu chủ, giống Khang Hy thiếu niên không dám động đến Ngao Bái. Còn ý định phản loạn của A Hải, anh không tin em không cảm thấy gì. Vừa hay em cũng cần cuộc phản loạn này để danh chính ngôn thuận trừ đi A Hải. Còn Lão Cha trung thành với em, em có thể mượn tay A Hải để loại trừ ông ta. Sau đó, em lại đưa anh lên núi Thái Bạch, mời cả thích khách đệ nhất của Mỹ – Micheal trợ giúp, ông trời còn dâng Tiểu Mộc đến tay chúng ta, để làm mồi nhử A Hải. Còn em vẫn giữ lại chiêu cuối, đó là Mạnh Bà. Bà ấy là người thông minh nhường nào chứ? Sao có thể không nhìn thấy mưu kế của em? Theo anh đoán thì em và Mạnh Bà đã lên kế hoạch cả rồi, nếu ám sát A Hải không thành sẽ để Mạnh Bà cứu anh, cuối cùng để anh đâm chết A Hải để báo thù. Tiếc là A Hải trốn khỏi kế hoạch của các người. Nhưng trên núi Thái Bạch, chướng ngại giữa chúng ta đã được xóa bỏ. Nếu nói còn chướng ngại gì nữa, thì chính là ở đây” Tần Bắc Dương tự vỗ ngực mình. Đây là tâm ma. “Anh, tất cả những điều anh nói. Em đều thừa nhận” “Em thật đáng sợ! Núi Thái Bạch đuổi giết anh hơn mười năm. Vận mệnh quay vòng, anh lại tự chui vào bẫy. Anh không đến đây làm tu nhân, anh cũng không thích thú với cái gì mà chủ thiên hạ. Mười chín năm trước, cha mẹ nuôi của anh bị thích khách của em giết. Cha nuôi đã để lại một bức thư tuyệt mệnh cho anh, mong anh có thể trở thành rồng bay trong thiên hạ vào một ngày nào đó. Đêm hôm ấy, anh từ Thù Tiểu Canh trở thành Tần Bắc Dương. Anh mới phát hiện mình là con trai của thợ thủ công, một sinh mệnh hèn mọn được sinh ra trên quan tài trong mộ cổ, nhất định phải sống nghèo khổ trong địa cung” A U tựa đầu vào ngực anh: “Anh, anh không thấy hai chúng ta giống nhau sao? Đều đến từ những gia tộc vĩ đại, đều mang trong minh kỹ thuật bí mật. Kỹ nghệ của anh là tạo thú trấn mộ, còn của em là giết người. Chúng ta đều tận mắt thấy cha mẹ mình bị giết từ nhỏ, lại gần như cùng lúc bị nhốt trong địa cung” “Hai chúng ta giống như hai đóa hoa bỉ ngạn nở bên đường Hoàng Tuyền. Thứ mình hướng tới không phải địa ngục mà là ánh mặt trời” Tần Bắc Dương quả quyết lắc đầu. “A U, em để anh xuống núi đi, chúng ta dễ hợp dễ tan!” Vành mắt A U đã ngấn lệ, lăn tăn rồi rơi xuống: “Anh, chuyện đã đến nước này. Em tiễn anh một đoạn” Gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời rực rỡ trên núi Thái Bạch, khoảng lặng vào lúc này lại khiến người ta thấy thương cảm hơn bao giờ hết. Tần Bắc Dương dẫn Cửu Sắc đến bên cầu treo. Tiểu thú trấn mộ hóa thân thành chó ngao, đi một bước quay lại ba lần. Quan tài của tiểu Hoàng tử còn trong đó, sao nó có thể yên tâm được? Họ không làm kinh động tới anh em trên núi, lão Kim và Trung Sơn không biết chút nào. Chỉ có A U dẫn hãn huyết mã tới tiễn. A U mỉm cười, xoa bờm ngựa: “Con ngựa này tốt biết bao. Nó tên U Thần, anh dùng tên em đặt cho nó. Cưỡi nó giống như cưỡi em… Anh, U Thần là quà em tặng anh, anh có thể nhận lấy!” Tần Bắc Dương chưa có phản ứng gì, A U đã rút dao găm ngà voi bên hông, cứa đứt cổ con hãn huyết mã ngay tại chỗ, máu tươi nóng hổi lập tức phun tóe lên mặt họ. U Thần kêu thảm thiết rồi nhảy lên, hai chân trước đạp ngã A U. Tần Bắc Dương lao lên giữ cương, nhưng đường mòn bên vách đá quá hẹp, cộng thêm tuyết trơn, hai chân sau của hãn huyễn mã đạp hụt, cả con ngựa rơi xuống vực sâu vạn trượng trong biển mây. Tần Bắc Dương nằm trên bậc đá, người đầy máu tươi, đôi mắt đăm đăm nhìn đám mây bị máu ngựa thấm đỏ. U Thần hóa thành một điểm đen, biến mất không tung tích, đến cả tiếng hí cũng bị tiếng gió nhấn chìm. U Thần chết rồi. Cửu Sắc cũng thò đầu ra khỏi vách đá, kêu lên những tiếng kêu bi thương. Tiểu thú trấn mộ và hãn huyết mã đã từng cùng nhau xuyên qua sa mạc Tân Cương và núi Côn Luân, đi lên xuống núi Tần Lĩnh và sông lớn Nam Bắc. Chúng là đôi bạn tốt, không khỏi có cảm giác buồn thương. Tần Bắc Dương nhớ tới cuộc đua ngựa mấy năm trước ở Thượng Hải, anh cưỡi hãn huyết mã thắng giải quán quân. Một người một ngựa trở thành anh hùng trong mắt người Thượng Hải, thật là niềm vui oai phong cỡ nào chứ? “Vì sao lại đối xử với U Thần như thế? Em giết nó như giết một con chó vậy? Em biết nó là bạn đồng hành cùng anh mà!” Tần Bắc Dương lau máu nóng trên mặt, lao đến trước mặt A U như kẻ điên, hai tay bóp cổ cô. Mặt A U đỏ cả lên như bị chồng bóp tới nghẹt thở, thều thào nói: “Đường Thái Tông Lý Thế Dân có con ngựa Sư Tử Thông nổi tiếng, không ai thuần phục được nó. Thiếu nữ Võ Tắc Thiên ngày đầu vào cung, nói với Đường Thái Tông: Thiếp có thể trị nó, nhưng cần ba vật. Một là chiếc roi sắt, hai là chiếc búa sắt, ba là một con dao găm. Nếu dùng roi sắt không được thì dùng búa sắt đập vào đầu. Còn không được nữa thì dùng dao găm cắt cổ” Tần Bắc Dương buông ngón tay, viên ngọc hòa điền ở lồng ngực lại nóng lên, lắc đầu lùi bước: “Em coi mình là Võ Tắc Thiên? Coi anh như ngựa của em? Em cũng phải cắt cổ họng anh sao?” “Anh trai, xin lỗi. Tất cả những gì em cho anh, em cũng có thể thu lại tất cả” “Tất cả những gì của anh không phải em cho anh” A U lau vết máu trên dao găm: “Anh đi tìm chị Anna à?” Lần này khiến Tần Bắc Dương luống cuống tay chân, đây là uy hiếp ư? Cô có thể giết U Thần không chớp mắt, sao không thể giết Âu Dương Anna chứ? Đột nhiên, vang lên tiếng lão Kim: “Khởi bẩm chủ nhân! Mạnh Bà sắp không xong rồi!” Mạnh Bà sắp chết rồi. Tần Bắc Dương tạm thời bỏ qua ân oán với A U, lão Kim và Trung Sơn dẫn họ vòng qua Đại Gia Hải, trèo lên một sơn động tăm tối, đầy mùi mục nát. Ba năm qua, Mạnh Bà ẩn cư ở đây, hầu như không bước chân ra ngoài. Mạnh Bà nằm trên một chiếc chiếu cỏ, vẫn mặc bộ trang phục của thời Thái Bình Thiên Quốc, tựa như vừa từ cung điện của phủ Thiên Vương xuống. Bà quấn khăn đen, trường bào cổ viên lĩnh, áo tả nhẫm như thọ phục, có thể mặc để đi đưa tang luôn. Bà đã hơn 90 tuổi rồi, không còn khỏe mạnh nữa, tóc đã rụng hơn một nửa, những nếp nhăn trên mặt lộ lõ, nhưng đốm đồi mồi to như đồng tiền mang dáng vẻ của sự chết chóc. “Bà bà!” Tần Bắc Dương lao đến bên cạnh Mạnh Bà, nắm chặt cánh tay khô đét mềm oặt, lạnh lẽo như cành cây ngân hạnh của bà. “Bắc… Bắc Dương… Cuối cùng cháu cũng tới…” Mạnh Bà thở yếu đuối. Nhưng nhìn thấy Tần Bắc Dương, hai mắt lại sáng lên như cụ nội nhìn thấy chắt trai trước lúc lâm chung, hồi quang phản chiếu. “Bà bà! Bà sẽ không sao đâu. Cháu sẽ xuống núi tìm thầy thuốc cho bà. Bắc Lộc của núi Thái Bạch không phải có Dược Vương Cốc của Tôn Tư Mạc sao? Cháu sẽ đi hái lá thuốc tốt nhất cho bà, đảm bảo bà có thể sống tới 108 tuổi!” Khóe miệng Mạnh Bà thấp thoáng nụ cười: “Bắc Dương… Cháu qua đây, bà nói cho cháu một bí mật” Tần Bắc Dương ghé sát vào miệng bà, không muốn Mạnh Bà nhìn A U, cánh tay phải như cành ngân hạnh của bà xua xua, ý bảo A U tránh đi. Chẳng lẽ còn có bí mật kinh hoàng nào mà đến cả con gái của Thiên Vương cũng không thể biết, chỉ có thể cho Tần Bắc Dương biết sao? A U hiểu ý lui xuống, nói thầm bên tai Tần Bắc Dương: “Chăm sóc tốt cho bà bà!” Sau khi A U lui xuống, Mạnh Bà kéo tay Tần Bắc Dương nói: “Bắc Dương… Đời này của bà… cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi… Thiên Quốc không thể phục hưng là hối tiếc lớn nhất của bà. Nhưng nghĩ lại thì những người bà đã gặp, những chuyện bà đã trải qua trong kiếp này, còn có cả sự hung thịnh và diệt vong của Thiên Quốc cứ như bà đã chứng kiến toàn bộ lịch sử. Có lẽ, hối tiếc duy nhất là ở bí mật mà bà phải nói cho cháu biết”