Chương 3 Cái chết của Mạnh Bà
“Bà bà, đừng nói cho cháu”“Bà không muốn bí mật này theo bà lên thiên đường” Hai mắt Mạnh Bà sáng ngời. Bà cố lấy hơi lần cuối để nói cho to rõ, dù khẩu âm Quảng Đông vẫn khó hiểu như vậy, “Bà nói rồi, bà vốn là nghĩa muội của Thiên Vương – Hồng Tuyên Kiều. Khi Thiên Kinh bị phá, bà bảo vệ Ấu Thiên Vương thoát vòng vây, trốn đến núi Thái Bạch để xây dựng lại tiểu Thiên Quốc. Ấu Thiên vương bị xử lăng trì ở Nam Xương chỉ là một thị vệ thế thân” “Chính thế nên ở núi Thái Bạch mới có “Thăng thiên tế” hàng năm” “Nhưng đó là một lời nói dối…” Mạnh Bà thở dốc, “Một giáp của Thái Bình Thiên Quốc kéo dài 14 năm, Thiên Quốc gặp đại nạn nên bị tiêu diệt. Bà bảo vệ Ấu Thiên Vương từ Thiên Kinh đến Giang Tây. Hồng Tuyên Kiều này vô năng, không thể bảo vệ tốt Ấu Thiên Vương, để ngài bị lũ nhà Thanh bắt đi. Khi bà dẫn một chi tinh nhuệ đến cứu Ấu Thiên Vương thì tìm được một thị vệ thiếu niên trong đống người chết làm thế thân. Chúng ta lên kế hoạch cướp ngục ở Nam Xương nhưng lại thất bại mấy lần liền. Có lẽ do bà sốt ruột muốn cứu Ấu Thiên Vương quá nên khiến triều Thanh hạ sát tâm, tránh đêm dài lắm mộng. Khi trốn trong quần chúng, bà tận mắt nhìn thấy Ấu Thiên Vương 16 tuổi bị xẻ da róc thịt nhưng không thể cứu được. Bà đành bỏ ra thật nhiều tiền mua xác thịt và nội tạng bị cắt nhỏ của ngài để chôn tạm ngoài ngoại ô Nam Xương…” “Bà bà, ý bà là từ hơn 60 năm trước, Ấu Thiên Vương thật đã bị triều Thanh xử tử lăng trì rồi?” Tần Bắc Dương thấy đầu óc xoay ầm ầm, “Vậy người trở thành Thiên Vương núi Thái Bạch là ai? A U là con cháu của ai? Chẳng nhẽ là của người thị vệ thế thân kia?” Mạnh Bà chảy nước mắt đục ngầu, “Ấu Thiên Vương đã thăng thiên nhưng cờ của Thiên Quốc thì không thể rơi xuống. Khi Tuân Vương Lại Văn Quang phái người đón chúng ta lên núi Thái Bạch, bà nhớ đến người thị vệ thiếu niên nhìn giống hệt Ấu Thiên Vương. Dù chỉ là giả, chỉ cần có thể lấy được lòng người, vung tay hô hào thì thật giả quan trọng gì? Chúng ta ắt có ngày Đông Sơn tái khởi. Tròn 60 năm trước, chúng ta lên núi Thái Bạch, ủng hộ thị vệ ấy trở thành Ấu Thiên Vương. Chúng ta lừa gạ mọi người, để toàn bộ Thiên Quốc đều tin người đó là Ấu Thiên Vương. Bà toàn tâm toàn ý muốn phục hưng Thiên Quốc, báo thù cho Ấu Thiên Vương, thề sẽ ám sát Tăng Quốc Phiên, Lý Hồng Chương, Tả Tông Đường, thậm chí cả dâm phụ của Hoàng đế Mãn Thanh Diệp Hách Na Lạp thị! Thế nên giáo đoàn thích khách núi Thái Bạch mới ra đời” Tần Bắc Dương nhớ đến gia đình Sa Hoàng thời mạt ở châu Âu, nghe đồn họ vẫn chưa chết sạch, vẫn còn một công chúa sống sót và đang lưu lạc, đang hiệu triệu những người Nga Trắng già và trẻ để khôi phục đất nước. Hay đó cũng là kẻ giả mạo nhỉ? Với chính trị mà nói, thật giả không quan trọng, quan trọng là người ta có tin đó là người thật không. “Thì ra A U cũng không phải cháu chắt của Thiên Vương Hồng Tú Toàn, mà là con cháu của người thị vệ. Cô ấy là con cháu của người thế thân, không phải họ Hồng?” “Đúng thế, đó mới chính là bí mật của núi Thái Bạch” Mạnh Bà cười nhạt, “Thăng thiên tế hàng năm không hề cúng bái thế thân, mà chính là cúng bái Ấu Thiên Vương Hồng Quý Phúc!” Tần Bắc Dương chán nản, “Đến cả Ấu Thiên Vương cũng là giả, vậy thì lăng mộ Thiên Vương cạnh địa cung Tần Thủy Hoàng hẳn cũng là giả?” “Vốn không có linh cữu của Thiên vương… Phải biết rằng năm ấy, khi Thiên Kinh rơi vào tay giặc, sống sót còn khó chứ đừng nói đến mang theo một cỗ quan tài” “Đúng thế, đây là vấn đề hiển nhiên, nhưng mọi người lại thường sẵn lòng tin vào thần thoại, không muốn tin vào thường thức” Mạnh Bà dùng chút hơi tàn để đưa tay sờ cằm Tần Bắc Dương, “Bắc Dương, bà không nhìn nhầm cháu. Linh cữu của người này, hoặc có lẽ là lăng mộ của Thiên Vương ở chỗ này tồn tại để tăng sĩ khí, đoàn kết lòng người ở núi Thái Bạch, biến núi Thái Bạch trở thành thánh địa của Thiên Quốc” “Tất cả mọi thứ ở đây đều là giả, kể cả tín ngưỡng…” Tần Bắc Dương cũng chảy nước mắt. Dù anh chưa bao giờ thật sự hòa nhập với núi Thái Bạch, cũng sẽ không từ bỏ mối thù hận với đám thích khách, nhưng lại dành thời gian ở ngọn núi này với những người đời sau của Thiên Quốc, có sự đồng tình và lòng thương cảm dành cho họ. Có vài người đã phấn đấu suốt đời vì lý tưởng và niềm tin, thế mà tất cả đều là giả. E rằng đây mới là chân tướng, cũng là điều bình thường trong lịch sử. “Bí mật này vốn bà định nói cho Lâu Nhi, nhưng nó không ở trên núi nên bà nói cho cháu vậy” Lâu Nhi là ai? Tần Bắc Dương nhớ đến một cái tên – Lý Cao Lâu, là “Mặt Nạ Quỷ”, cũng là học trò mà Mạnh Bà yêu quý nhất nhưng giờ đang mất tích. Đột nhiên Mạnh Bà ngồi dậy, tựa vào vai Tần Bắc Dương, hai mắt phát sáng, hô to câu nói của người Hẹ ở cố hương, “Thiên phụ Thiên huynh Thiên Vương Thái Bình Thiên Quốc, linh hồn Hồng Tuyên Kiều quy vinh thượng đế hưởng phúc chốn thiên đường! Thiên Vương ca ca, muội muội đến với huynh” Lời nói mạnh mẽ mang theo chút sức sống cuối cùng, hừng hực sức sống như khi đối mặt với Thiên Kinh thất thủ, tận mắt thấy Ấu Thiên Vương bị xẻ da lóc thịt… Mạnh Bà 90 tuổi nhắm hai mắt lại, người mềm nhũn, nhẹ như tấm lụa trắng ba thước, ngã vào lòng Tần Bắc Dương. Mạnh Bà sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hồn phách của bà đã thăng lên biển mây núi Thái Bạch, thổi qua nghìn núi trăm sông, đến Đại điện Vinh Quang của phủ Thiên Vương, đến doanh trại quân đội của Thượng Đế giáo ở thôn Kim Điền, đến thôn Quan Lộc Bố ở huyện Hoa tỉnh Quảng Đông, đến bên cạnh Hồng Tú Toàn và Dương Tú Thanh. Tần Bắc Dương ôm Mạnh Bà vừa qua đời mà nước mắt chứa chan, bước đến trước Đại Gia Hải tuyết trắng mịt mờ. A U, lão Kim, Trung Sơn và chúng huynh đệ ở núi Thái Bạch, kể cả thú trấn mộ Cửu Sắc đều quỳ xuống, tống tiễn Mạnh Bà ra đi. Theo tục lệ ở núi Thái Bạch, mọi người phải túc trực bên linh cữu trong bảy ngày rồi mới hạ táng. Trên sơn động Mạnh Bà bế quan có để lại di ngôn – Thái Bình Thiên Quốc chưa từng khôi phục, di thể không được nằm về đất mà phải ném xuống vách đá, hồn quy Thiên Quốc. Còn bí mật của Mạnh Bà… Tần Bắc Dương đang suy nghĩ không biết có nên nói cho A U không? Nếu Ấu Thiên Vương là giả thì A U cũng là giả, người con rể lấy cháu gái Thiên Vương như anh cũng là giả. E rằng mọi thứ trên núi Thái Bạch sẽ tan thành mây khói… Ngày hạ táng cũng là ngày thứ bảy, tuyết rơi dày trên núi Thái Bạch, bầu trời u ám xám xịt như Thiên Quốc bị tiêu diệt thành tro tàn. Tần Bắc Dương tự tay mang linh cữu của Mạnh Bà đến Bạt Tiên Đài, đẩy lịch sử Trung Quốc của thế kỷ trước xuống vách đá, lao vào trong biển mây, hóa thành cát bụi. Hạc trắng bay quanh Mạnh Bà để từ biệt, tựa như chắp cánh cho linh cữu, bay lượn ba vòng. Hồn hề quy lai, tiêu thất vô tung. A U lau khô nước mắt, ra lệnh cho lão Kim và Trung Sơn cũng như mọi người rời đi, chỉ còn lại cô và Tần Bắc Dương bên vách đá với Cửu Sắc làm bạn. Cô ghé vào tai chồng, “Anh, em nói cho anh một bí mật – em có nòi giống của anh” “Gì cơ?” Tần Bắc Dương giật nảy người. “Đồ ngốc, anh không hiểu à?” A U mặc đồ trắng để tang Mạnh Bà lại cười khanh khách, nhéo tay anh. “Em…” “Ừ, anh sắp làm cha rồi” A U tựa lên vai Tần Bắc Dương. Lần này anh không né. “Oan gia…” Tần Bắc Dương thở dài. Cả đời này anh sẽ kẹt lại ở núi Thái Bạch. A U ôm cánh tay anh, hơi thở vấn vít, “Anh, anh đừng đi. Anh phải ở lại với em, với con của chúng ta” “Ừ, anh đồng ý với em” Anh xoa tóc A U theo bản năng, bàn tay rắn chắc chạm vào bụng A U. Ở đó đang có một sinh mệnh đang phát triển. Anh quay lại nhìn Cửu Sắc, “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, không được đến gần A U, mày biết chưa?” Cửu Sắc đi theo Tần Bắc Dương trên trần gian đã nhiều năm, biết hơi người nên trốn vào địa cung trên trời, trước quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Nó biết trong người mình có nhiều linh thạch, làm cho chủ nhân mắc bệnh nan y, giờ nó cũng không nên đến gần phụ nữ có thai. Nó vừa ai oán vừa chán ghét, còn ghen tỵ với cái bụng của A U. Nó chỉ sợ sinh mệnh bé nhỏ đang hình thành trong đó sẽ thay thế địa vị của mình trong lòng chủ nhân…