← Quay lại trang sách

Chương 4 Tiểu Mộc

Năm Dân quốc 17, mùa xuân năm 1928 Công nguyênCửa Nam Quan ở Lạc Dương. Sau khi rời nơi đó, hắn đến động Long Môn bên sông Y Thủy, nhìn thấy tượng Phật Lô Xá uy nghi. Lô Xá nghĩa là ánh sáng rực rỡ. Đại Phật có gương mặt tròn, đỉnh đầu là đường tóc gợn sóng, hai lỗ tai dài, mũi cao thẳng, mày như trăng khuyết, đôi mắt nheo lại, giống người phụ nữ trung niên hiền hậu, sống cả một đời thanh thản. Có người nói Võ Tắc Thiên đã bố thí 20000 thỏi bột để thợ thủ công chạm khắc bức tượng theo ngoại hình của bà. Đi qua động Long Môn, hắn bơi ngược dòng sông Y Hà, qua mười dặm chỉ toàn đất cằn bỏ hoang, gạch ngói đổ nát. Hắn đi qua cây hòe cổ thụ xiêu vẹo ở cửa thôn, cành cây treo đại chủng bằng đồng xanh thời Chiến Quốc, bên dưới có hơn mười mộ chí. Đây chính là thôn trộm mộ ở Lạc Dương. Các thôn dân thấy vị khách không mời mà đến thì phụ nữ thêu thùa may vá trốn vào phòng, đám trẻ con trốn vào trong hang nước. Mười mấy người đàn ông cầm xẻng Lạc Dương bước ra trước mặt hắn, hỏi “Ai?” “Tôi tới nhận hàng. Thủ lĩnh của mấy người hẹn” Hắn giơ túi tiền trong tay lên, những người đàn ông mừng không kể xiết. Mấy năm nay, việc buôn bán của thôn trộm mộ rất phát đạt. Trước kia, cổng làng bọn họ còn có thể giăng lưới bắt chim thì bây giờ, những kẻ buôn lậu và thương gia đồ cổ xếp hàng dài đến hỏi mua hàng. Hắn bước đến một cái sân viện kín đáo, xung quanh có nhiều ngôi nhà mới toanh, tất cả đều to đẹp hơn căn này. Hai cậu bé đùa nhau chạy ra khỏi cửa, trông như hai anh em, chừng hơn mười tuổi. Một phụ nữ trẻ mặc đồ bẩn thỉu lao ra khỏi cửa, tóc búi sau đầu, dáng người cân đối và hấp dẫn một cách đáng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp và hơi rám nắng. Đó là mẹ của hai đứa bé. Cô đánh chúng rất mạnh, còn mắng một tràng mấy câu bậy bạ, răn dạy bọn nhỏ không được chạy lung tung. Người thiếu phụ mỉm cười, có chút hấp dẫn của chốn miền quê, lúng túng nói, “Quan khách đừng ngạc nhiên! Mời vào nhà! Rất nhiều hàng đã về.” Hắn cúi đầu bước vào sân. Trên mặt đất toàn là đồ đồng thời Thương Chu, thẻ tre thời Xuân Thu, kiếm sắt Chiến quốc, ngói thời Tần, xe ngựa bằng đồng mạ vàng thời Hán, thậm chí có cả một cây rung tiền bằng vàng chói lọi khiến người ta không có chỗ mà đặt chân. Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xổm, dùng bàn chải đánh sạch đồ gốm men ngọc đôi tai thú thời Đông Hán, tay trái bị gãy một ngón tay. Hắn khinh thường đám buôn lậu đồ cổ, cảm thấy họ chỉ là đám ruồi bu cứt trâu nên chẳng buồn ngẩng đầu, vừa chăm chú kỳ cọ vừa nói, “Chọn một thứ ở đây rồi ra giá đi” “Tôi chọn anh” Hắn lạnh lùng trả lời. Người đàn ông trắng trẻo gầy yếu ngẩng đầu, thấy gương mặt của A Hải. Tiểu Mộc cứng đờ mặt. Đã lâu rồi hắn không sợ như thế, gương mặt mi thanh mục tú trở nên kinh hãi. Mấy năm trước, Tiểu Mộc dẫn Hải Nữ và hai đứa bé họ Âu Dương quay về thôn trộm mộ Lạc Dương, cố hương xa cách đã lâu. Vì đào được mộ Thượng Quan Uyển Nhi triều Đường, hắn trở thành thủ lĩnh thôn trộm mộ, hoàn thành ước mơ cả đời trở thành thế gia trong giới trộm mộ. Hắn có địa bàn của mình, trở thành chư hầu cát cứ một phương. Nhóm trộm mộ trẻ tuổi của thôn đúng kiểu nghé con không sợ cọp, cầm xẻng Lạc Dương đi khắp Trung Quốc, từ núi Trường Bạch quanh năm phủ tuyết đến hai biển Thương Sơn bốn mùa như xuân đều có dấu chân hoặc xác của bọn họ. Tiểu Mộc nhìn như một kẻ bắt nạt ghê gớm nhưng thật ra rất kiên định. Hắn đặt ra quy định, kẻ nào trái lệnh sẽ phải chết… Thứ nhất, không ai được tự ý hành động, phải nghe theo lệnh của thủ lĩnh, kỷ luật nghiêm như quân đội. Thứ hai, không được đào mộ quá nhiều lần, mỗi tháng chỉ được đào tối đa hai lần, một năm không được đào quá 20 lần để tránh làm hỏng long mạch, khiến lòng người oán thán. Cần phải chú ý sự cân bằng giữa người và mộ. Thứ ba, thợ khoét đất sống bằng mộ, chủ nhân ngôi mộ chính là cha mẹ cơm áo, phải biết kính sợ họ. Có thể “thăng quan phát tài” nhưng không được phép phá hoại và làm hỏng di cốt. Trước có tên trộm mộ mở quan tài, phát hiện ra xác chết là nữ còn xinh đẹp, chưa bị phân hủy thì lại có hành vi dâm loạn, thậm chí còn gian thi – giờ đã bị Tiểu Mộc cấm tiệt. Thứ tư, không đào những mộ táng sau triều Thanh. Đây là mộ của những người còn con cháu đang sống hoặc gần mộ tổ tiên. Đào như vậy ảnh hưởng âm đức, nếu bị người bắt được chỉ có đường chết. Tiểu Mộc cẩn thận vì bản thân việc đào mộ vốn đã vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn phải tiếp tục phiêu lưu trên mặt đất. Thứ năm, theo quy củ của thôn trộm mộ – thỏ không ăn cỏ gần hang, không được phép đào mộ ở đât Lạc Dương, các mộ ở tỉnh Hà Nam cũng không được, đề phòng quan phủ truy đuổi. Phía trên là “Năm lời thề” của thôn trộm mộ. Tiểu Mộc sống ở Nhật Bản nửa năm, lấy luôn tên gọi từ sách lậu thời Duy Tân Minh Trị. Điều thú vị là sau này, trong sách “Lịch sử trộm mộ Trung Quốc”, những cải cách của giới trộm mộ thôn Lạc Dương trước những năm 20 thế kỷ 20 được gọi là “Minh Trị Duy Tân” của giới trộm mộ. Đội ngũ của Tiểu Mộc ngày càng lớn mạnh, Hải Nữ cũng đi theo chồng vào Nam ra Bắc. Bọn họ chưa từng gặp thú trấn mộ thật nhưng đào được rất nhiều thú trấn mộ giả – tượng gõ điêu khắc thời Chiến quốc, thạch điêu thời Tần Hán, có cả gốm màu đời Đường. Tất cả đều bị Tiểu Mộc hô biến thành thú trấn mộ xịn, bán cho các nhà buôn đồ cổ ở Lưu Ly Xưởng tại Bắc Kinh và Tô giới Pháp ở Thượng Hải, đổi lấy đồng Viên Đại Đầu trắng lóa. Tám năm qua, thôn trộm mộ sống trong êm đềm. Tất cả các vật đào được từ dưới mộ đều do Tiểu Mộc quản lý. Khoản tiền thứ nhất được bỏ ra là tiền tuất cho những tên trộm mộ chết ngoài ý muốn khi hành sự; khoản tiền thứ hai chia cho người già và góa phụ trong thôn; khoản tiền thứ ba thưởng cho những kẻ may mắn trở về. Khoản tiền cuối cùng, Tiểu Mộc để lại cho Hải Nữ và hai đứa bé. Dù Tiểu Mộc và Hải Nữ chưa từng bái lạy thiên địa, uống rượu giao bôi nhưng tất cả mọi người đều coi Hải Nữ là nữ chủ nhân của thôn trộm mộ, hai đứa bé cũng là ruột thịt của Tiểu Mộc. Tháng trước, bọn họ vừa đào được một ngôi mộ của Vương chư hầu tại Sơn Đông, có không ít hàng tốt, chở về bằng mười con la. Ngoài sân nhiều đồ chất chồng như vậy là vì trong nhà, thậm chí đầu giường, lò sưởi cũng đã hết chỗ rồi. Lúc này, giữa sân bảo vật, có một gương mặt mà cả đời này Tiểu Mộc cũng không quên được. A Hải gỡ lớp da giả trên mặt xuống, lộ ra vết sẹo như con rết, phản chiếu ánh sáng mặt trời… Hắn mỉm cười với Tiểu Mộc. Tiểu Mộc như nhìn thấy ác quỷ giữa ban ngày, ngã ngửa ra đất, đập vỡ món đồ gốm men xanh Đông Hán trị giá ngàn vàng! “Tiểu Mộc, đã lâu không gặp nhỉ?” “Anh A Hải…” Hắn run rẩy, quỳ xuống mặt đất, nghiền nát một chiếc bát trên mảnh đất. “A!” Giờ Hải Nữ mới nhận ra A Hải, kéo hai đứa bé quỳ xuống. Người thiếu phụ xinh đẹp sờ ngực mình, thản nhiên nói, “Đại huynh đệ, xin tha cho chủ nhà chúng tôi. Tôi có thể ngủ với ngài một đêm” Hải Nữ vốn phóng khoáng, không kiêng kỵ chuyện nam nữ. Cô hiểu Tiểu Mộc sợ chết, chỉ cần được sống thì không nề hà gì. A Hải tức giận tát Hải Nữ một cái. Âu Dương Tường Lỗ và Âu Dương Liên Phàm hiểu tình hình, khóc la ầm ĩ. Một nhà bốn người như đang lên pháp trường. Dân trộm mộ nghe thấy tiếng khóc thì chạy đến muốn cứu lão đại. A Hải đóng chặt cửa viện, còn chặn bằng côn sắt. Hắn đè dao găm lên cổ Tiểu Mộc, hô to với mọi người đang trèo vào, “Không ai được phép tiến vào” Tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc bên ngoài thôn, như thiên quân vạn mã bao vây thôn nhỏ. Tiểu Mộc từng làm lính cho quân phiệt, biết tiếng này không phải giả. Hắn còn nhận ra tiếng súng Mác. Súng Mác sẽ kết thúc tất cả. “Tám năm rồi, sao giờ ngươi mới đến giết ta?” Tiểu Mộc nhớ đến chuyện tám năm trước, mùa xuân ở ba tỉnh miền Đông Bắc, trên đỉnh mộ bảy tầng đá ở nước Bột Hải, hắn đâm A Hải bằng dùi dắt triều Đường mãi mới thoát được. “Tôi chưa bao giờ muốn giết cậu” “Anh có thể giết tôi! Nhưng đừng làm hại phụ nữ và trẻ em, thả họ đi!” Tiểu Mộc kiên cường hiếm thấy, “Anh A Hải, đừng làm gì người trong thôn trộm mộ. Bọn họ chỉ theo tôi kiếm cơm thôi, nghiêm phạt tôi là đủ” Hắn không muốn thôn trộm mộ do mình gây dựng trở nên điêu tàn. A Hải lắc đầu mỉm cười, “Tiểu Mộc, tôi mời anh đi làm chuyện kinh thiên động địa” “Chuyện gì?” A Hải nheo mắt, ánh mắt mê say nhìn ra những ngọn núi ngoài sân, hạ giọng nói: “Chúng ta đào Hoàng lăng của triều Thanh”