Chương 5-1 Anna (1)
Bên ngoài ba nghìn dặm, mịt mờ sông nước, một thành phố to lớn đứng sừng sững. Ngã rẽ từ sông Hoàng Phố vào Lục Gia Chủy, có ống khói nhà máy đang phun khói đen, giống như vị thi nhân nào đó vừa viết xong câu thơ “vịnh đen kịt, tàu thủy bỏ neo, tàu thủy tiến lên, vô số tàu thủy/Từng chiếc ống khói nở như hoa mẫu đơn đen! Ôi chao, danh hoa thế kỷ 20!/Nguyên mẫu của văn minh cận đại!”Năm Dân quốc thứ 17, mùa xuân năm 1928. Một đôi mắt xanh đang nhìn chăm chú vào nhà máy bên bờ kia sông Hoàng Phố. Sau lưng cô là lừng lững toà nhà các nước, đó là toà nhà hùng vĩ nhất từ kênh đào Suez tới Thái Bình Dương, nữ thần hoà bình như tượng nữ thần tự do New York, quan sát những kẻ lần đầu rời thuyền tới thành phố này. Cô là Âu Dương Anna. Nhà máy bờ bên kia được gọi là công ty thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công. Hễ nghe thấy cái tên này, và cụm từ thiết bị bay, cộng với tổng giám đốc tên Tiền Khoa, cô tự nhiên nhớ đến Tần Bắc Dương. Năm ngoái, chính phủ Quốc dân còn đều ở Nam Kinh. Tề Viễn Sơn nhậm chức tại Ủy ban quân sự, bôn ba giữa Nam Kinh và Thượng Hải. Vừa qua tết Nguyên đán, Âu Dương Anna đưa con gái Cửu Sắc và chú mèo đen bước ra từ ngôi mộ công chúa Vĩnh Thái cáo biệt thành Ngũ Dương và núi Càng Tú, đi tàu tới Thượng Hải, định cư ở Tô giới Pháp. Trở lại Thượng Hải, cô mới phát hiện ra quỹ bá tước núi Đạt Ma, trải qua đầu tư bất động sản và công trái tăng giá trị, đã vượt xa trăm triệu bạc trắng. Anna thu hồi một căn nhà kiểu Âu nhỏ để cư trú, đưa con gái tới trường tiểu học nước Pháp tốt nhất ở Thượng Hải, mỗi ngày có lái xe và vệ sĩ đưa đón. Sau Tết âm lịch, Tề Viễn Sơn phụng mệnh tham gia Bắc phạt lần thứ hai, cuối cùng có cơ hội dẫn quân đánh trận. Anh ta ở dưới trướng Thường Khải Thân, chuẩn bị từ Từ Châu lên phía Bắc, tấn công các tỉnh Sơn Đông, Hà Bắc, thẳng tiến Bắc Kinh, lật đổ quân phiệt Phụng hệ đang cầm giữ chính phủ Bắc Dương. Mùa xuân tháng Ba, Âu Dương Anna vượt qua sông Hoàng Phố, tới thăm công ty thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công. Đi vào khu xưởng rộng rãi, phân xưởng vang tiếng máy nổ, căn nhà thí nghiệm kiên cố tấp nập kỹ sư phương Tây ra vào. Bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên giọng đàn ông trầm hậu: “Anna?” Cô vừa quay đầu lại, ánh nắng xuân chiếu vào gương mặt tuấn tú, dường như mỗi tấc da đều ánh lên. Anna buột miệng kêu: “Lý Hưng Thịnh?” “Đúng là khách quý vui như lên trời, chúng ta đã nhiều năm không gặp… Dạo này vẫn khoẻ chứ?” “A… Phải… Đúng vậy…” Anna vô thức vuốt tóc và váy, nhớ mang máng lần trước thấy Lý Hưng Thịnh là lúc được cứu từ Bắc Cực, cô mới vừa sinh ly tử biệt với Tần Bắc Dương, dường như đã là chuyện đời trước, “Dạo này vẫn khoẻ!” “Chúng ta đều khoẻ, rất tốt! Rất tốt!” “Đừng châm biếm thế, tôi đã là mẹ trẻ con rồi.” Anna xen ngang, nhìn nước sông Hoàng Phố vỗ lên bờ: “Chẳng lẽ anh lại không biết?” “Có biết một ít.” “Còn anh thì sao?” Âu Dương Anna nheo mắt, nhìn gương mặt Lý Hưng Thịnh, nhớ tới năm đó ở Manhattan, New York, vũ hội chiêu đãi đoàn đại biểu ngoại giao Trung Hoa, cô từng nhảy một điệu waltz với người đàn ông khôi ngô tuấn tú này. “Hôm qua vừa tới Thượng Hải, mấy hôm trước thì ở Cambridge, Anh.” Nụ cười của anh ta không thay đổi, chỉ là trên mặt thêm chút ít dấu vết năm tháng: “Tôi là nhà khoa học đứng đầu nhà máy này, tôi còn có cả ít cổ phần nữa, lần này trở về làm thí nghiệm.” Anna không vòng vo: “Chủ nhân nơi đây là Tần Bắc Dương ư?” “Cô quả thật vẫn hỏi… Đúng vậy!” Thấy ánh mắt cô khẽ run lên, Lý Hưng Thịnh hỏi một câu: “Cô muốn gặp anh ta không?” “Không, gặp làm gì? Tôi và anh ấy không còn liên quan nữa, hiện giờ tôi là vợ của Tề Viễn Sơn.” “Anna, đây không phải lời thật tình của cô.” Lý Hưng Thịnh quả nhiên tinh mắt: “Tôi đưa cô đi gặp mấy người bạn cũ.” Âu Dương Anna rất thông minh, cô đoán được sẽ gặp được ai. Lý Hưng Thịnh dẫn cô tới nơi làm việc của công ty, trong phòng tổng giám đốc, Anna đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc nhà máy Tiền Khoa, truyền nhân nhà họ Hồ, Hồ Châu, cũng là kỹ sư thiết bị bay đời thứ nhất của Trung Hoa. Tiếp đến là Giuseppe Caproni người Ý phong lưu phóng khoáng, anh ta đã cắm rễ ở Thượng Hải, một lòng muốn tạo ra thiết bị bay vĩ đại nhất thế kỷ 20. Năm đó ở Paris, anh ta còn muốn tán tỉnh Anna, kết quả bị ăn một cái roi ngựa. Hiện giờ gặp lại anh hùng máy bay người Ý này, Anna thoải mái thực hiện lễ nghi phương Tây, nắm tay ôm lấy anh ta. Người cuối cùng, tuổi xấp xỉ với Anna, mặc Âu phục trắng, tóc chải bóng loáng, rõ ràng là tiểu quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, Thiếp Mộc Nhi. Anh ta và cô là bạn cùng lớp lịch sử Bắc Đại, nhiều năm không gặp, vô cùng thổn thức.