Chương 5-2 Anna (2)
Tiểu Quận vương đã đoán ra tại sao Anna tới đây, khó xử ho hắng: “Mấy năm rồi tôi chưa gặp Tần Bắc Dương, lần gần nhất là khi Phùng Ngọc Tường bức cung, mời Hoàng đế cuối cùng rời khỏi Tử Cấm Thành.”Tiền Khoa gật đầu phụ họa: “Tôi chỉ biết anh ấy vẫn ở núi Thái Bạch, năm ngoái núi Thái Bạch đã chặt đứt điện báo liên lạc với Thượng Hải. Vốn dĩ chúng tôi định mang khí cầu đi lấy linh thạch, giờ cũng không được.” Lý Hưng Thịnh nhíu mày: “Chẳng lẽ trên núi gặp biến cố?” “Nghe nói Tần Bắc Dương bị vợ giam cầm trên núi.” “Vợ Tần Bắc Dương?” Âu Dương Anna ngỡ ngàng hỏi. Tiểu Quận vương bóp đùi Tiền Khoa, làm anh ta không nói lung tung. Âu Dương Anna nhớ tới mấy năm trước từng gặp A U ở Quảng Châu, trong lòng chùng xuống, ngoài mặt vẫn thản nhiên: “Hoá ra là em gái A U.” Kỳ thực, Tiền Khoa vẫn luôn nhớ Tần Bắc Dương, anh ta cố tình nói cho Anna nghe: “Nghe nói là ước hẹn ba năm, Tần Bắc Dương bị A U giam cầm trên núi Thái Bạch. Bây giờ đã qua ba năm, nhưng vẫn không có tin tức của anh ta, chỉ e không ra ngoài được.” Âu Dương Anna đi lại vài bước, nhìn khu thực nghiệm đối diện, máy bay vận tải một khung hai cánh của Giuseppe Caproni đang tiến vào kho, buột miệng thốt: “Chúng ta cùng đi cứu Bắc Dương đi.” Lý Hưng Thịnh bước tới trước mặt cô: “Anna, cô nói thật chứ?” “Thật sự.” “Khi nào xuất phát?” Tiền Khoa đã xắn tay áo, đặt lên vai Giuseppe Caproni. Hai ngày sau, Âu Dương Anna mang con gái tám tuổi đi Nam Kinh, tìm tới dinh thự của Thường Khải Thân. Mấy tháng trước, Thường Khải Thân tân hôn ở Thượng Hải. Vợ anh ta xuất thân danh môn, tốt nghiệp trường trọng điểm ở Mỹ. Vợ chồng Tề Viễn Sơn và Anna đều tới dự tiệc. Cửu Sắc nhỏ còn làm hoa đồng cho cô dâu chú rể. Thế là Anna thường nhờ phu nhân Thường chăm sóc Cửu Sắc mấy ngày. Thường phu nhân rất thích Cửu Sắc, đứa bé này còn là con gái nuôi của Thường Khải Thân, nên cô ta cũng thành mẹ nuôi. Trong thiên hạ hiện giờ, dinh thự của Thường Khải Thân chính là nơi canh gác nghiêm ngặt nhất. Anna hôn tạm biệt con gái, con mèo đen bước ra từ cổ mộ không chịu cho phu nhân Thường ôm, luôn cảnh giác coi chừng Cửu Sắc. Cô tin tưởng Cửu Sắc ở tạm nơi đây sẽ không cần lo tới vấn đề an toàn, chỉ hơi không nỡ rời xa. Cô một mình trở lại Thượng Hải, ngồi trên máy bay vận tải cỡ lớn do Giuseppe Caproni điều khiển. Tiền Khoa còn mang theo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Anh ta biết tính nghiêm trọng của linh thạch phóng xạ, mấy năm nay Thiên Sứ Bốn Cánh đều bị cách ly dưới hầm nhà máy, không sớm chiều chung sống như Tần Bắc Dương và thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc. Trước khi cất cánh, động cơ nổ vang, Lý Hưng Thịnh lớn tiếng kêu: “Anna, cô nghĩ kỹ chưa? Cho cô cơ hội cuối cùng, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.” “Đời này tôi đã ra quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận!” Anna nghịch tóc trên trán, thay bộ quần áo lao động gọn gàng sạch sẽ, eo giắt súng lục, trong ngực cất mấy tấm chi phiếu trống, hiện giờ thứ cô không thiếu nhất chính là tiền. “Tề Viễn Sơn biết chuyện này không?” Tiểu Quận vương lắm miệng một câu, dù sao anh ta cũng từng tham gia hôn lễ của bọn họ. “Tôi đã nói với Tề Viễn Sơn, tôi cần phải tới núi Thái Bạch tìm Tần Bắc Dương. Viễn Sơn nói, Bắc Dương là anh em kết nghĩa với anh ấy, chỉ nguyện cùng năm cùng tháng cùng ngày chết. Đáng tiếc anh ấy đang đánh trận trên tiền tuyến, mỗi ngày chinh chiến mưa bom bão đạn, không thể bứt ra, bằng không anh ấy sẽ tới núi Thái Bạch còn sớm hơn tôi.” Chuyện tới nước này, không cần nhiều lời. Năm người một thú, cất cánh từ Lục Gia Chủy, Phố Đông, Thượng Hải, bay qua sông Hoàng Phố và bến Thượng Hải, từ biệt thành phố lớn đầu tiên Viễn Đông, bay vào Giang Nam xuân hàn se lạnh. Giuseppe Caproni bay dọc theo Trường Giang. Đến Hán Khẩu hạ xuống thêm dầu, nghỉ ngơi một đêm, tiếp tục bay dọc bờ Tây Hán Thủy. Anna quan sát Trung Hoa loạn lạc từ trên không. Hai năm nay, cờ đại vương biến đổi, chính phủ Bắc Dương kết thúc, sắp bị chính phủ Quốc dân thay thế, trung tâm chính trị sắp từ Bắc Kinh biến thành Nam Kinh. Nhưng dân chúng trên mảnh đất này không hề giảm bớt cực khổ. Mùa xuân, máy bay hạ cánh xuống sân bay ngoài thành Hán Trung, trời bắt đầu hạ tuyết. Giuseppe Caproni ở lại trông chừng máy bay, những người còn lại dùng xe ngựa cất giữ Thiên Sứ Bốn Cánh, bước lên đường tiến về núi Thái Bạch. Ngày thứ hai xuất phát liền không thấy Lý Hưng Thịnh đâu. Chẳng ai biết anh ta đi chỗ nào? Mọi người tìm anh ta ba ngày ba đêm đều không có tin tức. Anna quyết định tức khắc tiến về núi Thái Bạch, thuê người miền núi Tần Lĩnh dẫn đường, cộng thêm hàng chục con la con ngựa tạo thành đội ngũ. Trong núi tuyết dày, ai nấy đều khuyên cô không được mạo hiểm. Cô nói đã mất công nghìn dặm xa xôi tiến đến, vì sao không lên xem? Tiểu Quận vương cũng từng nghe nói đại danh núi Thái Bạch, trong lòng hơi ngứa ngáy, nếu có thể trèo lên Bạt Tiên Đài trên đỉnh Tần Lĩnh trong truyền thuyết, cũng coi như không uổng chuyến này. Bọn họ đi giữa bụng Tần Lĩnh vài ngày, lại trước sau không nắm được mấu chốt, không tìm được đường lên đỉnh. 60 năm trước, dư bộ Thiên Quốc định cư ở núi Thái Bạch đã phá hoại con đường núi hiểm trở, bí mật tạo đường nhỏ, bởi vậy người dân miền núi định cư nghìn năm ở đây cũng không thể trèo lên núi Thái Bạch được. Ban đêm hôm đó, khó khăn lắm mới tới dưới chân núi Thái Bạch. Âu Dương Anna nhìn lên đỉnh núi, bỗng phát hiện lửa lớn hừng hực, kèm theo tiếng tuyết lở và đất đá nổ, dường như cả ngọn Tần Lĩnh sắp sụp đổ… Cô nhìn thấy tận thế của núi Thái Bạch.