← Quay lại trang sách

Chương 6 Lý Cao Lâu

Mười hai tiếng trước…Núi Thái Bạch vừa rạng sáng, ngày xuân tuyết phủ trắng xóa, như một tấm gương phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Ngoài cửa căn phòng trong hang động vang lên tiếng gọi lắp bắp của lão Kim: “Khởi bẩm chủ nhân, quỷ… quỷ…” A U chồm dậy khỏi giường, khoác áo đi tới sau cửa: “Đỉnh núi Thái Bạch là thánh địa Thiên Quốc, lấy đâu ra quỷ?” “Chủ nhân, tôi bị líu lưỡi, ý tôi là Mặt Nạ Quỷ tới rồi!” Tần Bắc Dương vội xuống giường, hỏi: “Ý ông là… Lý Cao Lâu tới đây rồi?” Một lát sau, Tần Bắc Dương và A U đi vào đại điện Truy Nguyên, nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mặc trường bào phong độ nhã nhặn, lưng đeo một cái túi to oạch và dài như một cái đòn gánh, có lẽ là túi đồ của “đạo Địa Cung”? Hắn đeo mặt nạ quỷ hung ác dữ tợn, như Lan Lăng Vương sống lại. Có khi nào người dưới mặt nạ đã thay đổi? Nhưng khí thế hung hăng hùng hổ trên người hắn dù cách một dặm cũng có thể cảm nhận được. Không sai, hắn chính là Mặt Nạ Quỷ, hậu duệ của Lý Thuần Phong Đại Đường, con trai của thầy phong thủy hoàng gia Thanh triều, tên thật là Lý Cao Lâu. Vừa thấy Tần Bắc Dương và A U, đôi mắt đằng sau mặt nạ lập tức sáng bừng lên. Tần Bắc Dương cầm tay hắn, ôm hắn đầy trìu mến và nói: “Tôi rất muốn nhìn thấy mặt thầy một lần!” “Vậy cậu sẽ sợ vỡ tim đấy!” Mặt Nạ Quỷ phá lên cười, giọng nói vẫn còn khá trẻ tuổi. “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, xin hãy nhận của tôi một lạy!” Nhớ lại những ngày tháng tu hành tại địa cung Tần Thủy Hoàng và “Trường học Thiên Quốc”, trước mặt tất cả mọi người, Tần Bắc Dương lấy danh nghĩa thủ lĩnh thích khách quỳ gối bái lạy hắn. “Tôi nhận không nổi! Cậu là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của Trường học Thiên Quốc, cũng là người thừa kế mà Assasin khâm định, còn là anh hùng cứu nước của Thiên Quốc, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi” Mặt Nạ Quỷ lại nâng tay A U lên: “Bắc Dương, A U, năm đó sau khi từ biệt ở Versailles Paris, tôi đã cầm kiếm ngao du thiên hạ suốt mười năm, đáng tiếc bỏ lỡ rượu mừng của hai người. Đúng rồi, Mạnh Bà ở đâu?” Tần Bắc Dương và A U đưa mắt nhìn nhau, dứt khoát dẫn Mặt Nạ Quỷ li biệt núi Thái Bạch đã lâu đi tới Bạt Tiên Đài trên đỉnh núi. Hôm nay tuyết trắng trời trong, trên tầng mây có bạch hạc bay lượn, như một bức tranh của Tống Huy Tông. Mặt Nạ Quỷ cao giọng: “Bạch hạc trên kia không phải loài chim tầm thường, có thể đã sống cả nghìn năm” “Hạc huynh cũng là thần thú? Không, là thần cầm” Tần Bắc Dương nhớ tới vở kịch về quan phục và bổ tử Minh Thanh tại núi Đạt Ma trên biển năm anh mười bảy tuổi… cả triều đường đều là gia cầm thú vật mặc võ phục và quan phục. “Lúc còn nhỏ, tôi từng học thuật ám sát trên Bạt Tiên Đài, không cẩn thận ngã nhào xuống dưới, sắp rơi vào Địa Ngục Cốc thì được một con bạch hạc cứu lên, mang tôi cưỡi mây đạp gió, đưa tới tận hang ổ của nó” “Thầy còn đi qua tổ hạc? Có hạc con hay trứng hạc gì không?” Mặt Nạ Quỷ lắc đầu cười: “Hạc huynh cô độc một mình, lẻ loi hiu quạnh, ngay cả một bạn đời cũng không có. Tổ hạc nằm ở nơi nguy hiểm nhất trên vách núi, không loài chim nào dám tới. Tôi đoán nó đã cô độc mấy trăm năm! Cho nên tôi bèn kết tình nghĩa với Hạc huynh” “Nó có thể nghe hiểu lời thầy?” “Đương nhiên, đó không phải động vật bình thường, nó hiểu nhân tính, hiểu tiếng người, biết liêm sỉ, giữ tín nghĩa hơn cả người” Mặt Nạ Quỷ lùi lại một biết: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc Mạnh Bà thế nào rồi? Bà ấy có còn sống hay không?” Tần Bắc Dương chỉ có thể nói: “Giờ này hôm qua, Mạnh Bà đã về trời, ngay tại chỗ mà thầy đang đứng” “Quả là thế, Mạnh Bà cũng gần trăm tuổi rồi” Mặt Nạ Quỷ nhìn xuống vách núi, thở dài một hơi: “Một tháng trước, tôi đột nhiên mơ thấy Mạnh Bà, chợt nhớ ngày lễ Giáp Tử sáu mươi năm của núi Thái Bạch sắp tới rồi, vượt qua trăm sông nghìn núi tới đây chỉ để gặp bà bà một lần. Thương thay, tôi chỉ lỡ mất một ngày” “Bà bà sống thọ mà chết, cũng xem như là hỉ tang” Tần Bắc Dương an ủi một câu, Mặt Nạ Quỷ lẩm bẩm mấy câu thơ Hán… “Tây Bắc có lầu cao, chót vót giữa mây xanh. Rèm thưa song kết lụa, mỗi gác ba thềm dâng. Từ trên vọng tiếng đàn, âm thanh sao oán ai. Ai người đàn khúc ấy, phải chăng vợ Kỷ Lương. Ai oán lan theo gió, đoạn giữa nghe bồi hồi. Một phím đàn ba lời thán, hùng hồn lại bi ai. Chẳng xót người đàn khổ, chỉ thương thiếu tri âm. Nguyện làm đôi hồng hạc, giương cánh lượn trời cao” Đây không phải “Tây Bắc có lầu cao” trong “Mười chín bài thơ cổ”? Mặt Nạ Quỷ xướng xong một khúc, Tần Bắc Dương hỏi: “Nghe nói tên thầy là Lý Cao Lâu? Mạnh Bà vẫn luôn nhớ thầy, gọi thầy Lâu Nhi là vì cái này?” “Không sai, người cha quá cố của tôi là thầy phong thủy ngự dụng Thanh triều, lúc còn sống rất đam mê thơ ca, đặc biệt là ‘mười chín bài thơ cổ’ triều Hán, trong đó có bài ‘Tây Bắc có cao lầu’, ông ấy lấy đó đặt tên cho tôi” A U chen vào một câu: “Chúng tôi sẽ không quên Mạnh Bà. Anh Cao Lâu, ngày mai là ngày lễ Giáp Tý sáu mươi năm của núi Thái Bạch, anh tới rất đúng lúc” Đêm nay tất cả anh em trên núi đều đang chuẩn bị cho ngày lễ. Lão Kim và Trung Sơn đón gió tẩy trần cho Lý Cao Lâu, vẫn là quy tắc cũ của núi Thái Bạch, dùng cam lộ và kiwi. Lý Cao Lâu phiêu bạt nhiều năm bên ngoài, giờ thấy lại hai vật này, còn xúc động khóc lớn một hồi. Tần Bắc Dương và Lý Cao Lâu uống vài chung rượu, những chuyện đã trải qua mấy năm kể mãi không hết, uống tới khi dạ dày khó chịu mới về phòng đi ngủ. Trên giường, A U quấn lấy anh như bạch tuộc. Từ khi mang thai, A U mất đi sự cứng rắn mạnh mẽ của ngày xưa, trở thành cô vợ nhỏ ngoan ngoãn như lúc mới cưới, không bước chân ra khỏi nhà, không hẹn hò xã giao, luôn ở trong khuê phòng quấn lấy Tần Bắc Dương. A U gối đầu lên ngực Tần Bắc Dương, ngón tay xoay tròn trên đầu vú của anh: “Anh, anh nói trong bụng em là con trai hay con gái?” “Em nói xem?” “Em đoán là con gái!” Cô lại hôn Tần Bắc Dương một cái: “Anh nghĩ mà xem, Mạnh Bà vừa mới qua đời, em lại phát hiện mình mang thai, ngày mai lại là lễ Giáp Tử sáu mươi năm của núi Thái Bạch, đây không phải là Mạnh Bà đầu thai chuyển kiếp sao?” “Bà bà đầu thai chuyển kiếp? Còn là con gái của chúng ta? Cái này…” Tần Bắc Dương không biết vui hay buồn, đột nhiên thấy phổi mình nóng rực. Rời khỏi địa cung mấy ngày, bệnh cũ lại tái phát. Anh bảo A U ngủ trước, bản thân thì trở về địa cung một chuyến để hít thở không khí mộ cổ, nếu không sẽ bị tế bào ung thư giết chết. Núi Thái Bạch, đêm khuya thanh vắng, gió xuân se lạnh, tuyết đọng chưa tan. Tần Bắc Dương vòng qua Đại Gia Hải, leo lên đỉnh núi, đi vào địa cung trên trời. Đi qua cửa mộ của lăng mộ Thiên Vương, đi vào địa cung Tần Thủy Hoàng phục dựng. Hít sâu một hơi, nước lạnh hòa tan lửa nóng trong phổi, lúc này anh mới cảm thấy thoải mái tự do. Tại hoàng trường đề tấu rộng lớn, Cửu Sắc đang cuộn mình trước quan tài triều Đường, chờ đợi tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ của nó. Tần Bắc Dương ôm lấy thú trấn mộ nhỏ, mấy ngày không gặp chủ nhân, nó hơi có chút nhõng nhẽo. Anh cảm thấy bên tai như có người nói chuyện, Cửu Sắc cũng thường truyền cho anh mấy âm thanh kỳ quái, nhưng lần này lại không giống, âm thanh này phát ra từ trong quan tài. Anh dán tai vào quan tài gỗ phủ kín hoa văn, nghe được tiếng xì xào loạt xoạt giống như thiếu niên trong quan tài đang chỉnh sửa trang phục. Tần Bắc Dương hít sâu một hơi, sau đó lớn mật đẩy nắm quan tài ra. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của tiểu Hoàng tử, lại giống như trở lại địa cung mộ cổ nơi mình sinh ra, một luồng hơi lạnh len vào tận xương tủy, anh thấy một chiếc giường phủ kín chăn bông mềm mại, nhét đầy vàng bạc châu báu thời Võ Tắc Thiên. Cháu trai Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ Hoàng Võ Tắc Thiên, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ vẫn sống động như trước, bào phục màu vàng, sắc mặt tái nhợt, mái tóc búi lên đỉnh đầu được buộc bằng sợi dây màu đỏ viền vàng, cố định bằng trâm vàng sáng chói. Cậu đã ngủ say một ngàn hai trăm năm, trải qua tầng tầng lớp lớp bụi trần và mạng nhện, kẻ bầu bạn duy nhất sau khi chết là một con thú trấn mộ ấu kỳ lân có tên “Cửu Sắc”, có lẽ còn có Tần Bắc Dương… Anh xoay người chui vào quan tài, cẩn thận nằm bên cạnh tiểu Hoàng tử Triều Đường, để tránh phá hỏng vật bồi táng, anh nghiêng người đối diện lỗ tai của Lý Long Kỳ, thấp giọng thì thầm: “Cậu có điều gì muốn nói với tôi?” Chết… Dường như Tần Bắc Dương nghe được một chữ “chết”. Anh nhắm mắt lại, trước mắt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, máu tươi từ huyết ngọc Hòa Điền trên ngực lan tràn…. Viên ngọc này vốn đến từ lăng mộ Bạch Lộc Nguyên, lồng ngực tiểu Hoàng tử Triều Đường như một dòng suối đỏ chậm rãi nhấn chìm toàn bộ quan tài, nhấn chìm hơi thở của anh, không ngừng tràn ra từ bốn góc quan tài, nhuộm đỏ vô số cây Bách Mộc Tâm Tử trong hoàng trường đề tấu, cũng nhuộm đỏ cả nền gạch trong địa cung Tần Thủy Hoàng giả… Chết…