Chương 7-3 lễ vật của thích khách 3
Tần Bắc Dương, lão Kim, Sơn và các đại biểu thích khách khác đều trợn tròn mắt, nhìn cổ họng Kim Chính Vân đột nhiên phun ra một dòng máu tươi. Khí quản của hắn lộ ra giữa không khí lạnh lẽo trên đỉnh núi, thân thể còn cứng đờ tại chỗ. A U ra tay nhanh như chớp, nháy mắt đã hoàn thành một vụ giết ngườiThì ra một giây trước cô đã phát hiện đáy mắt kẻ này lộ ra một luồng sát khí khó tả. Cô không chút do dự, Tần Bắc Dương đang ở bên cạnh, cô quyết không cho phép chồng mình xảy ra bấy cứ chuyện gì, cho dù giết nhầm một ngàn cũng không thể bỏ sót một kẻ khả nghi. Huống chi hiện giờ, người trong thiên hạ đều đang muốn lấy đầu anh. Mặc dù bị cắt đứt yết hầu, nhưng ngay trước khi cái chết ập tới, Kim Chính Vân đã kịp bóp nát củ sâm trong tay, rễ cây màu hồng đất vỡ nát, phun ra một lượng lớn bột phấn màu đen. A U lập tức đẩy Tần Bắc Dương ra, sau đó nín thở lùi lại, trong lúc hô hấp cô cũng hít vào một chút bột phấn. Mặt của thích khách người Mỹ Vito Corleone ở gần đó cũng đã biến thành màu đen, phun ra một ngụm máu, ôm chặt yết hầu rồi ngã xuống đất co giật, vài giây sau đã tắt thở mà chết. Bột phấn trong sâm Cao Ly có độc. Mọi người đều nhao nhao tản ra, Tần Bắc Dương bịt mũi lùi lại, rút lui vào miếu Khương Tử Nha, Trung Sơn đưa cho anh một cái mặt nạ bảo hộ, A U cũng tái mặt ngồi xếp bằng trước tượng Khương Tử Nha, toàn thân tỏa khí, hy vọng có thể ép bột phấn đã hít vào ra khỏi cơ thể. Mặt Nạ Quỷ Lý Cao Lâu điểm mấy huyệt vị của cô nhằm làm chậm lưu thông máu và thần kinh. Nhưng cô biết bột phấn đã xâm nhập vào phổi, cho dù chỉ là mấy hạt bụi nhưng vẫn có độc tính đậm đặc. Chỉ chốc lát sau, môi A U đã tím đen, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, như có vô số con sâu đang bò trong mạch máu, khiến cô cảm thấy ngay cả nhấc tay cũng vô cùng đau nhức. Cô trừng mắt hạ lệnh: “Giết tất cả sứ giả Liên minh Thích khách! Giết nhầm còn hơn bỏ sót!” Lão Kim và Trung Sơn lập tức chấp hành mệnh lệnh, các thích khách Tây Ban Nha, Ả Rập, Ấn Độ thuộc Anh và Đông Ấn thuộc Hà Lan đều bị súng và giao găm kết liễu, cả thi thể và lễ vật tiến cống của bọn họ đều bị ném khỏi Bạt Tiên Đài. Tần Bắc Dương xác định mình vẫn chưa trúng độc, gió đêm tại Bạt Tiên Đài cao hơn ba nghìn bảy trăm thước so với mặt nước biển đã pha loãng độc dược trong sâm Cao Ly. Thích khách Triều Tiên Kim Chính Vân này là gián điệp do Liên minh Thợ thủ công phái tới sao? Đường đường là Liên minh Thợ thủ công, hội anh em thợ thủ công số một thế giới do Đại tôn giả Tần Tấn khai sáng, nhưng lại học được thủ đoạn của thích khách? Sâm Cao Ly vốn là dược liệu cứu mạng tốt nhất, lại bị nhồi vào độc dược chí mạng, khiến người ta khó lòng phòng bị, đúng là ti tiện cực điểm. Đột nhiên, Tần Bắc Dương nghe được lão Kim hét lên ngoài miếu: “Chủ nhân, không xong rồi!” Ông ta chạy ào ra, đứng trên Bạt Tiên Đài, quan sát núi Thái Bạch dưới ánh trăng, chỉ thấy đại điện Truy Nguyên bốc cháy rừng rực. Đỉnh núi không còn lạnh lẽo mà lại mang theo hơi nóng hầm hập. Cả đỉnh núi vang vọng tiếng nổ lách tách của gỗ cháy xen lẫn tiếng kêu thảm thiết và ồn ào của mọi người. Trời đêm trên núi Thái Bạch đột nhiên ánh lên đỏ rực, như ráng chiều lúc hoàng hôn bốc cháy trở lại. Ngọn lửa kia từ trên trời rơi xuống, như là trời phạt các thích khách. Sau đó, Tần Bắc Dương nhìn thấy thú trấn mộ. Đầu tiên là Cửu Sắc, sừng hươu trắng xóa trên đỉnh đầu, lân giáp lấp lánh ánh vàng, thú trấn mộ ấu kỳ lân phun ra cầu lửa lưu ly. Từ khi A U có thai tới nay, Cửu Sắc vẫn luôn tránh trong địa cung trên trời, chưa bao giờ chạy ra ngoài một bước. Không phải một con thú trấn mộ mà là rất nhiều thú trấn mộ. Dưới ánh trăng núi Thái Bạch, Tần Bắc Dương nhìn thấy một gương mặt khỉ đầy quỷ mị, hai bên cái mũi đỏ tươi là nếp nhăn chằng chịt, bộ lông xồm xoàm màu nâu xõa tung… Đây không phải là thú trấn mộ Sơn Tiêu của Đại Đế Đông Ngô – Tôn Quyền sao? Ngay sau đó là thú trấn mộ Lô Mã của Lưu Bị, thú trấn mộ Xích Thố Mã của Quan Vân Trường, thú trấn mộ Phụ Nữ Trùm Khăn của Tư Mã Ý. Cũng xem như mở rộng tầm mắt, vì sao thú trấn mộ của Tư Má Ý lại là một người phụ nữ? Có thể là vì thời điểm trận chiến Ngũ Trượng Nguyên xảy ra, Gia Cát Lượng đã cho Tư Mã Ý một bộ đồ nữ nhằm chọc giận ông ta ra ứng chiến, không ngờ Tư Mã Ý lại như con rùa rụt cổ, tươi cười nhận lấy bồ đồ nữ này, cuối cùng còn kéo dài thời gian tới tận khi Gia Cát Lượng qua đời. Tầm Bắc Dương nhìn hoa cả mắt, thú trấn mộ trên núi Thái Bạch càng lúc càng nhiều, hoàn toàn không thể phân rõ ai là ai? Có lẽ tất cả thú trấn mộ của Xuân Thu Ngũ Bá, Ngũ Hổ Tướng, hai mươi bốn danh thần Lăng Yên Các của Đường Thái Tông đều đã chạy thoát khỏi ngục giam. Nghe nói từ khi dư bộ Thiên Quốc chuyển tới núi Thái Bạch đã bắt đầu trùng tu lăng mộ Thiên Vương, sau lại tìm kiếm bốn mươi năm mới dần dần tạo ra địa cung Hoàng lăng Tần Thủy Hoàng, tập trung một trăm linh tám thần thú trấn mộ… Chúng không phân địch ta, cứ thấy người sống là cắn thành mảnh nhỏ. Giống như Địa ngục mở hội miếu, yêu ma quỷ quái khắp làng trên xóm dưới cưỡi lừa dắt theo một con nghé đến hội tụ. “Trời ơi là trời!” Lão Kim sắp quỳ xuống tới nơi, đám thú trấn mộ này phần lớn là do chính tay ông ta bắt về núi: “Đêm nay là ngày gì vậy?” Mặt Nạ Quỷ Lý Cao Lâu cũng hít sâu một hơi: “Tận thế của núi Thái Bạch tới rồi” “Ai thả bọn chúng ra vậy? Kẻ nào mở cửa sắt ngục giam dưới lòng đất ra hả?” Tần Bắc Dương điên cuồng gào lên, đêm nay là ngày lễ Giáp Tý sáu mươi năm của núi Thái Bạch, đây là món quà bất ngờ dâng lên ngày lễ sao? Nhưng thú trấn mộ đã lao vào chiến đấu, bắt đầu cắn xé lẫn nhau, chúng có một kẻ địch chung, đó là Cửu Sắc… Ba năm nay, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc sống trong địa cung. Mỗi một thú trấn mộ bị giam trong ngục đều biết bọn họ, Cửu Sắc giống như quản ngục trong giới thú trấn mộ, suốt ngày vênh váo huênh hoang tuần tra khắp địa cung, thường phun ra cầu lửa lưu ly dọa nạt những con thú trấn mộ khác. Giờ phút này, Cửu Sắc đã dùng sừng hươu đâm chết mấy con thú trấn mộ, nhưng kẻ địch càng lúc càng nhiều, từ bốn phương tám hướng lao tới tấn công nó. Tần Bắc Dương rút Đường đao ba thước ra, lao xuống Bạt Tiên Đài, anh không muốn để Cửu Sắc một mình chống chọi giữa vòng vây. May mắn Tần Bắc Dương ngủ đông trong địa cung ba năm, thân thủ đạo Địa Cung của anh chẳng những không hề suy giảm mà còn có bước tiến mới. Anh cũng không sợ hãi đám thú trấn mộ này hợp lực tấn công, anh như trở lại đấu trường thú trấn mộ, dùng Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà tránh được những tấn công chí mạng, lại dùng Đường đao chặt rớt vài cái đầu của thú trấn mộ, cuối cùng hợp lại một chỗ với Cửu Sắc. Ngoại trừ tiếng gào rống của vô số thú trấn mộ còn có tiếng súng đạn ầm ầm dữ dội bên tai, anh nghe ra được tiếng Shiki 38 và tiếng bắn phá của súng máy Maxim hạng nặng. Trên không có năm chiếc phi thuyền to lớn. Ánh trăng chiếu rọi trên túi khí hình trục của phi thuyền làm nổi bật lên ký hiệu Kim Tự Tháp một mắt. Kim Tự Tháp một mắt? Đây không phải Liên minh Thợ thủ công sao? Ngoại trừ phi thuyền còn có một chiếc tàu lượn xuyên qua đám mây, nương theo ánh lửa hừng hừng chiếu sáng hệt như ban ngày, đáp xuống cánh đồng tuyết trước Đại Gia Hải. Tần Bắc Dương kinh ngạc phát hiện khoảng đất bằng phẳng như cao nguyên trên đỉnh Thái Bạch chẳng khác nào một đường băng tự nhiên. Chiếc tàu lượn đầu tiên đáp xuống trước Đại Gia Hải, hai cánh có in hình cờ ngũ sắc của Trung Hoa Dân Quốc, rất nhiều binh lính nối đuôi nhau bước ra từ trong khoang tàu. Bọn họ mang vũ khí hạng nặng, đội mũ lông. Các quan quân đều mặc áo lông cừu. Rất rõ ràng, đây là quân Phụng của Trương đại soái Đông Bắc. Sau đó là chiếc tàu lượn thứ hai, thứ ba, thứ tư, cuối cùng là cái thứ năm… Năm chiếc tàu lượn đáp xuống khoảng đất bằng phẳng trên đỉnh núi Thái Bạch, mang tới mấy trăm binh lính, vừa khéo tránh được nơi hiểm yếu của núi Thái Bạch. Gì mà Tần Lĩnh đi mãi không thấy lối ra, gì mà vách núi dựng đứng, gì mà công sự cầu treo, trước mặt tàu lượn và phi thuyền Zeppelin, tất cả đều trở nên bé nhỏ vô dụng. Hơn mười năm sau, trong thế chiến thứ hai, Mussolini bị quân Ý bắt giam trên đỉnh núi tuyết của dãy Apennines, Hitler đã cho tàu lượn hạ cánh trên đỉnh núi và giải cứu Mussolini, thật ra chuyện như vậy đã từng xảy ra ở Trung Quốc. Nhưng trùng hợp ở chỗ, quan chỉ huy quân Đức giải cứu Mussolini – Thiếu tá Skorzny – “Người đàn ông nguy hiểm nhất châu Âu” có một vết sẹo cực kỳ rõ ràng trên mặt. Chỉ có điều vết sẹo này nằm ở bên mặt trái. Tần Bắc Dương nhìn thấy vết sẹo kia. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc tàu lượn cuối cùng, bên má phải có vết sẹo giống như một con rết, đó là món quà mà Tần Bắc Dương đã tặng cho gã đàn ông đó gần hai mươi năm trước. A Hải trở lại rồi.