← Quay lại trang sách

Chương 8-1 Đằng sau mặt nạ quỷ

Hắn đã trở lạiA Hải mặc một chiếc áo khác đen, bên hông đeo dao găm ngà voi và một khẩu súng lục Browning, giẫm chân lên khối băng tan chảy trên bờ Đại Gia Hải, nhìn chằm chằm núi Thái Bạch chìm trong biển lửa. Đỉnh núi Thái Bạch có một gò đất rộng lớn, như một cái bàn đột ngột mọc lên giữa tầng mây, chiều dài ít nhất hai ngàn thước. Hai ngọn núi nhô lên ở hai đầu phía Đông và phía Tây tạo thành hình yên ngựa, tàu lượn từ phía Bắc đáp xuống, gần như không hề gặp phải chướng ngại. Đêm nay trăng rất sáng, có ánh lửa chiếu rọi, tàu lượn bay vòng giữa không trung, mang theo ánh sáng cực mạnh, khiến nơi này giống như một đường băng tự nhiên về đêm. Chiếc tàu lượn đầu tiên hạ xuống bình yên vô sự, bốn chiếc sau lần lượt đáp xuống không chút sứt mẻ. Sau nửa đêm, Đại Gia Hải yên tĩnh không một tiếng động, băng tuyết chưa tan, phẳng lặng như một chiếc gương trắng xóa. Cũng không một ai tiến lên ngăn cản. Trọng điểm phòng ngự trên núi Thái Bạch là cầu treo và công sự, ai ngờ được lại có thần binh trên trời giáng xuống? A Hải nhếch miệng, tự cổ có kẻ xưng danh tướng, ví dụ như trong cuộc Tây chinh của Mông Cổ sáu trăm năm trước, tại Ba Tư núi non trùng điệp, có Hán tướng Quách Khản tấn công hoa viên Thiên Quốc của Assassin, ví dụ như Tần Tấn – Đại tôn giả đời thứ nhất của Liên minh Thợ thủ công. Không đánh mà thắng, ba trăm binh lính cộng thêm vũ khí trang bị đáp xuống núi Thái Bạch. Trời khô đất ráo, kẻ xâm lấn vẩy xăng vào không trung, thành trời giáng ánh lửa, gió đêm thổi qua, nháy mắt đã lan khắp núi Thái Bạch. Đại điện Truy Nguyên bén lửa bốc cháy. Đột nhiên, một quả cầu lửa lưu ly bốc lên trước mặt A Hải, hắn nhanh chóng xoay người tránh sang một bên mới không bị đốt thành tro bụi. A Hải sai người bật đèn pha, chiếu sáng một người một thú trên đỉnh núi đối diện. Người là chàng trai tóc dài lất phất, lưng đeo Đường đao An Lộc Sơn, vai đeo cung chữ Thập của người Nga, thú là thú trấn mộ ấu kỳ lân đỉnh đầu có sừng hươu, toàn thân mọc kín vảy. Mấy năm trước ly biệt, có vẻ hiện giờ người và thú nhà này lại trưởng thành thêm một chút. Nhất là con thú trấn mộ nhỏ bé kia, bộ lông bờm màu đỏ càng thêm dày dặn, như một con sư tử sắp trưởng thành, hai ánh mắt màu lưu ly phóng thẳng về phía hắn. Còn cái thứ ba là một mũi tên, đến từ cung chữ thập nước Nga trong tay Tần Bắc Dương. Đáng tiếc hai nơi xa nhau trăm thước, cách nhau một Đại Gia Hải, Thái Sử Công có câu “Nỏ mạnh hết đà không xuyên qua được lụa mỏng, gió lớn qua đi, không phất nổi lông hồng”. Lúc mũi tên bay tới chỗ A Hải thì đã mất đi sức bắn, dao găm chỉ quơ nhẹ một cái là đã rơi xuống mặt đất. Tần Bắc Dương cũng không nóng giận, anh xoa đầu Cửu Sắc. Thú trấn mộ ấu kỳ lân tung vó xông lên, cầu lửa lưu ly thiêu cháy toàn bộ binh lính cản đường. Súng máy Maxim cũng không làm gì được nó. Cửu Sắc xông qua Đại Gia Hải và tàu lượn, sừng hươu trên đỉnh đầu biến thành đại thụ che trời, mỗi nhánh đều giống như Xà Mâu Tám Trượng của Trương Dực Đức, đâm chết hai ba kẻ xấu số. Thấy một con quái vật như vậy, các binh sĩ dũng mãnh thiện chiến đều sợ tới mức tè ra quần. A Hải tiếp tục lù lù bất động. Một nhóm thú trấn mộ ùn ùn kéo tới… Chúng đến từ lăng mộ của Xuân Thu Ngũ Bá, Chiến Quốc Thất Hùng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Bát Vương Chi Loạn, Ngũ Hồ Loạn Hoa Thập Lục Quốc. Đàn thú trấn mộ này bị nhốt trong địa cung hơn mười năm, bao vây Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, đang lúc sắp sửa kéo nhau chết chung thì trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng cổ cầm du dương. Đàn thú trấn mộ như bị dòng điện xuyên qua, lập tức ngơ ngác bất động. “Đạo Địa Cung” có câu: thú trấn mộ, truyền từ thời Thương Chu, tiền Tần, thích cung thương âm luật, đàn sáo phong nhã. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc nhân cơ hội lùi lại. Chợt thấy một chàng trai áo trắng lất phất đang ngồi xếp bằng trên Bạt Tiên Đài dưới ánh trăng, hắn đeo Mặt Nạ Quỷ, ngón tay gảy nhẹ trên Thất Huyền Cổ Cầm. Mặt Nạ Quỷ – Lý Cao Lâu. Thì ra chiếc cổ cầm này chính là bảo bối giấu trong túi áo quần sau lưng hắn, cũng là pháp bảo khắc chế thú trấn mộ. Mười ngón tay thon dài chắc khỏe tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đánh đàn. Tiếng đàn lanh lảnh như chuông, một người thay thế cả dàn nhạc. Nếu không nhìn chiếc mặt nạ hung ác bặm trợn kia, chắc người ta sẽ nghĩ Bá Nhai, Tử Kỳ tái thế, hoặc là Kê Khang lại lần nữa lên pháp trường. Cổ cầm là nhạc cụ hoàn toàn thuộc về dân tộc, không giống nhị hồ, tỳ bà, dương cầm, xô na… đều được du nhập Tây Vực hoặc các dân tộc du mục. Tương truyền Phục Hy tạo đàn, cũng có người nói Thần Nông tạo đàn, đàn là nhạc cụ cao quý nhất. Chỉ bảy sợi dây đàn mà tạo nên âm thanh huyền ảo, bao hàm cả chúng sinh, thế giới, thậm chí là cả vũ trụ vạn vật, còn hơn cả thánh đàn organ của giáo đường Tây Dương. Trăm con thú trấn mộ bị âm sắc du dương trầm bổng làm cho đờ đẫn, từ điên cuồng trở nên yên tĩnh. Cửu Sắc không tấn công đối thủ mà rất có phong độ Ngụy Tấn, rung đùi đắc ý thưởng thức ý nhị trong tiếng đàn, nào còn tâm trí đâu mà ẩu đả ngươi chết ta sống như vừa rồi. Cổ khúc “Vương Thao” du dương trên biển mây. Cổ cầm lúc đầu chỉ có năm dây, nội hợp ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngoại ứng ngũ âm Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ. Lúc Chu Vương bị giam cầm ở Dũ Lý, nhớ thương con trưởng Bá Ấp Khảo, thêm một dây, gọi là Huyền. Chu Vũ Vương phạt Trụ, thêm một dây, gọi là Vũ Huyền, gọi chung là Vũ Thất Huyền Cầm.