Chương 8-2 Đằng sau mặt nạ quỷ
Mười ngón tay của Lý Cao Lâu gảy trên những sợi dây đàn. Tại Kỳ Sơn – Chu Nguyên gần ba nghìn năm trước, Chu Vương Cơ Xương uất hận đau lòng sau khi ăn thịt con trưởng đã diễn dịch Phục Hy Bát Quái thành 64 quẻ và 384 hào, đời sau mới có “Chu Dịch”. Sau có Khổng Tử của hai ngàn năm trước, người khổng lồ phương Đông thân cao hai trượng, ngồi trên xe bò dẫn theo môn đồ, đôi chân tập tễnh đi qua các nước Xuân Thu chinh chiến liên miên…Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc trở về canh giữ Bạt Tiên Đài còn anh thì một mình leo lên đỉnh núi, đi tới trước miếu Khương Tử Nha. Mặt và môi của nữ chủ nhân núi Thái Bạch đều đã biến thành màu đen, có vẻ khô nóng mất nước, thân có máu tươi lốm đốm như hoa mai, xem ra độc đã ăn sâu. Một tay cô ôm lấy bụng, một tay nắm chặt lấy cánh tay chồng mình, nhìn A Hải ở xa xôi phía đối diện, thì thào nói: “Anh, chúng ta nên giết hắn từ lâu rồi mới phải” “A U, chúng ta có nội gián” Tần Bắc Dương hạ giọng, nhìn xuống bụng cô – nơi cốt nhục của anh đang lớn lên từng ngày: “Em nghĩ lại mà xem, Mạnh Bà vừa mới về trời, đêm nay lại là lễ mừng Giáp Tý sáu mươi năm của núi Thái Bạch, thích khách Triều Tiên dùng sâm Cao Ly hạ độc ám sát, A Hải còn chọn đúng thời điểm này mà bất ngờ tấn công, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên” Khúc “Vương Thao” vẫn đang du dương bay bổng trên Bạt Tiên Đài, Tần Bắc Dương lại nhìn chằm chằm Mặt Nạ Quỷ đang đánh đàn: “Lý Cao Lâu! Vì sao thầy lại xuất hiện sau mười năm mất tích? Thầy biết Mạnh Bà đã chết, thầy biết tất cả mọi bí mật trên núi Thái Bạch, thầy cũng biết làm sao để phóng thích thú trấn mộ trong địa cung trên trời…” Tiếng cổ cầm dừng lại. Lý Cao Lâu ngoảnh đầu, đôi mắt đằng sau mặt nạ quỷ sáng lên, trầm giọng nói: “Nội gián là ai?” Tần Bắc Dương không nói lời nào, vung Đường đao ba thước chém về phía hắn. Lý Cao Lâu đứng ở nơi cao nhất Bạt Tiên Đài, sau lưng là vực sâu vạn trượng khói mây lững lờ, không có chỗ nào để trốn. Ngoài một chiếc đàn cổ, trong tay hắn không có bất cứ một vũ khí nào, sừng sững đứng thẳng như tùng, đối diện với Đường đao tà linh của An Lộc Sơn. Khoảnh khắc Đường Đao sắp chém Lý Cao Lâu thành hai nửa, Tần Bắc Dương bỗng do dự, giảm nhẹ lực đạo trên cổ tay, lưỡi đao vừa bổ tới mặt nạ quỷ thì đột nhiên dừng lại giống như bị ấn công tắc. Trên mặt nạ quỷ xuất hiện một khe nứt. Bạt Tiên Đài dưới ánh trăng, vết nứt trên mặt nạ quỷ từ góc trán bên phải kéo dài tới khóe miệng bên trái. Tần Bắc Dương chậm rãi thu trường đao, mặt nạ quỷ nứt thành hai nửa, rơi xuống mặt tuyết. Tần Bắc Dương thấy được gương mặt đằng sau mặt nạ quỷ. Một gương mặt hoàn chỉnh, không có bất cứ một vết sẹo nào, cũng không có máu tươi. Đây là một gương mặt hoàn mỹ, xinh đẹp, cao quý như một bức tượng cổ Hy Lạp, lại giống như một bức bích họa trong cổ mộ Triều Đường. Tần Bắc Dương nhận ra gương mặt này. Hắn là Lý Hưng Thịnh. Lần trước nhìn thấy gương mặt này là ở trên biển vào mùa đông của sáu năm về trước. Tiến sĩ Khoa Vật lý Lý thuyết của Đại học Cambridge, tự xưng là hậu duệ của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, cũng là nhà khoa học đứng đầu Mặc Giả Thiên Công. Gương mặt này và mặt nạ quỷ giống như thiên sứ và ma quỷ, ở hai đầu của bóng tối và ánh sáng. “Thì ra là anh…” Tần Bắc Dương cắm trường đao ra sau lưng: “Chẳng trách giọng điệu nói chuyện của hai người lại giống nhau như vậy” Lý Hưng Thịnh, cũng có thể gọi là Lý Cao Lâu, đưa tay che đi gương mặt không có mặt nạ quỷ, toàn thân run lẩy bẩy, giống hệt con gái nhà lành bị lột sạch quần áo. “Không sai, là tôi, đeo mặt nạ quỷ, tôi là Lý Cao Lâu – hậu duệ của Lý Thuần Phong Đại Đường. Tháo mặt nạ quỷ xuống, tôi lại là Lý Hưng Thịnh – hậu duệ của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ” Lý Hưng Thịnh hạ tay xuống, thoải mái để lộ gương mặt, trên trán có một vết máu, nếu vừa rồi Tần Bắc Dương ra tay mạnh hơn một chút, đầu của anh ta đã biến thánh hai nửa: “Nhưng tôi không phải nội gián” Tần Bắc Dương tiến lên một bước, Đường đao lại nhắm thẳng vào giữa trán anh ta: “Vậy hãy nói cho tôi biết, nội gián là ai?” Lý Hưng Thịnh nhìn ra sau lưng anh và nói: “Bắc Dương, cậu nghĩ mà xem, lễ mừng hôm nay, chúng ta đã soát người tất cả các thích khách, kiểm tra lễ vật mà bọn họ mang theo, vì sao lại để sót sâm Cao Ly? Tuy sâm Cao Ly tẩm độc dược rất khó phòng bị, nhưng nếu dùng châm bạc đâm vào thì có thể phát hiện ngay lập tức, núi Thái Bạch có rất nhiều thích khách thông thạo việc này, nhưng tại sao lại không ngờ tới? Rốt cuộc đêm nay ai là người chịu trách nhiệm kiểm tra lễ vật của thích khách Triều Tiên?” “Là ai…” Tần Bắc Dương như có điều nghĩ ngợi, ngoảnh đầu nhìn A U đang trúng độc, có hai người ở bên cạnh bảo vệ cô, một người là lão Kim, một người là Sơn. Lão Kim, hôm nay ông ta chịu trách nhiệm kiểm tra lễ vật của Liên minh Thích khách, kể cả sâm Cao Ly. Ánh mắt Lão Kim chợt nhảy dựng lên…