← Quay lại trang sách

Chương 9-1 Cái chết của núi Thái Bạch

Ngày tận thế của núi Thái Bạch tới rồiBạt Tiên Đài trên đỉnh núi cao nhất Tần Lĩnh, trước miếu Khương Tử Nha, trăng sáng sao thưa, tuyết phủ trắng xóa. Sắc mặt A U đã biến thành màu đen vì trúng độc, lúc này cô đột nhiên phát hiện có một vật cứng kề sát sau gáy mình. “Tiểu chủ A U, nội gián là tôi” Giọng của lão Kim vang lên, thứ đặt sau gáy A U là một khẩu súng lục, trong súng có sáu viên đạn. Một họng súng đen ngòm khác nhắm thẳng vào Tần Bắc Dương… khẩu súng này nằm trong tay Trung Sơn. Tay trái lão Kim còn có khẩu súng thứ hai, chĩa vào Lý Hưng Thịnh” “Lão Kim, Trung Sơn… Hai người?” Giọng A U phát run, mấy năm nay cô vẫn luôn hoàn toàn tín nhiệm lão Kim, cũng đã bỏ qua cho Trung Sơn. Ai ngờ nuôi hổ gây họa, để sói quay ngược lại ăn thịt chủ nhân. “Không sai, chủ nhân, là tôi cấu kết với A Hải, cũng là tôi mật báo cho hắn. Là tôi lén lút đột nhập địa cung trên trời, thả 108 thú trấn mộ ra ngoài. Phần lớn chúng nó là do tôi tự tay bắt về, tôi cũng có thể tự tay thả chúng. Chỉ có đám thú trấn mộ đó mới có thể khắc chế Cửu Sắc” Lão Kim thẳng thắn thừa nhận. Tần Bắc Dương có thể ngửi được mùi dầu bôi trơn đạn dược trong họng súng của lão Kim và Trung Sơn. A U hỏi: “Bảy năm trước, hai người trung thành với núi Thái Bạch, không thông đồng làm bậy với A Hải, vì sao bây giờ lại thay đổi?” “Con người luôn luôn thay đổi!” Lão Kim cười như chuột đào lỗ, nhưng lại rất phù hợp với hình tượng thợ mỏ mà năm xưa ông ta từng ngụy trang: “Bảy năm trước, tôi chẳng qua chỉ là một thợ săn thú trấn mộ, bị chủ nhân đày tới Tây Bắc đào mộ. Khi đó đầu óc tôi cố chấp ngoan cố, chỉ biết trung thành với Thiên Quốc, trung thành với tiểu chủ A U, nào dám khi sư diệt tổ bất trung bất hiếu? Bảy năm sau, tôi đã là nhân vật số hai trên núi Thái Bạch, đại diện Thiên Quốc tung hoành khắp nơi trên thế giới. Tôi đã nếm trải sự ngọt ngào của thế giới bên ngoài, đã hưởng thụ rượu ngon sắc đẹp, sao có thể cam tâm ngày ngày ăn canh kiwi, uống nước cam lộ, hít gió Tây Bắc ở đây? Hễ mùa đông tới là tuyết phủ tới tận mấy tháng, có thể gọi đây là ngày tháng thần tiên, cũng có thể nói đây là kiếp sống cầm thú. Nhưng tôi đã chịu đủ rồi. Gì mà Thiên Quốc, gì mà Liên minh Thích khách, tất cả đều là chuyện ma quỷ gạt người. Đời người chẳng qua chỉ được vài chục năm, tôi không muốn mãi mãi lãng phí ở đây như vậy nữa” “Lão Kim, chẳng trách ông lại dựng tượng đồng của tôi trên quảng trường!” Tần Bắc Dương thở dài: những kẻ tâng bốc bạn lên tận mây xanh thường là kẻ đầu tiên phản bội bạn. “Chủ nhân, chúng ta làm một vụ giao dịch được chứ?” Lão Kim nói sau lưng A U: “A Hải đến lần này một là để báo thù, hai là để tìm 500 tấn vàng của Nga Hoàng. Chỉ cần ngài để tôi trở thành chủ nhân của số vàng đó, tôi sẽ giúp ngài giết A Hải. Ngài vẫn cứ là chủ nhân của núi Thái Bạch, còn tôi thì mang vàng xuống núi, đi làm một chủ nhân phàm trần tục thế” “Lão Kim à lão Kim, chung quy ông vẫn bị vàng mê hoặc” “Năm đó tôi cũng là một trong số những người phát hiện ra vàng tại lăng mộ của Gia Luật Đại Thạch dưới chân Thiên Sơn, sao tôi lại không được chia?” Giọng của lão Kim trầm xuống: “Nếu ngài không giao vàng ra đây, tôi sẽ giết chết chồng của ngài” “Ra tay đi, lão Kim” Tần Bắc Dương thầm nghĩ mình chỉ là một kẻ bệnh tật, sống đến hai mươi tám tuổi cũng không tính đoản mệnh. Chết thì chết thôi, chỉ thương cho Cửu Sắc. Zeppelin vẫn bay lượn trên bầu trời, ký hiệu Kim Tự Tháp một mắt của Liên minh Thợ thủ công vượt lên trên thánh sơn của Liên minh Thích khách. Có thể thấy rõ nòng súng trên thân tàu, cũng có thể là súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào Tần Bắc Dương và A U. Cho dù lão Kim và Trung Sơn có thể bị kẻ khác nhân cơ hội này giết chết nhưng đạn pháo của tàu lượn vẫn có thể tiêu diệt bọn họ ngay trong khoảnh khắc. “Chờ chút, lão Kim, tôi đưa vàng cho ông. Không ai được động tới Bắc Dương!” A U trúng độc đã nặng, cô chỉ có thể dốc hết sức lực thốt lên: “Vàng ở dưới chân chúng ta, trong miếu Khương Tử Nha trên Bạt Tiên Đài, đằng sau bức tượng có một cánh cửa bí mật” “A U, cô thật sự giấu vàng ở đó?” Đây không phải giọng của lão Kim mà là người thứ sáu tới Bạt Tiên Đài. Hắn là A Hải. Dưới ánh trăng trên đỉnh núi, vết sẹo trên má phải ánh lên loang loáng. Không còn khúc cổ cầm Vương Thao, Cửu Sắc lại bị quấn vào cuộc chiến với đàn thú trấn mộ. A Hải nhân cơ hội này đi tới Bạt Tiên Đài, còn mang theo mười mấy binh lính, tất cả đều đội mũ lông thú, hiển nhiên là bè lũ đào ngũ của Phụng quân, hơn phân nửa trong số chúng có xuất thân từ đám thổ phỉ cướp bóc cả ngày chỉ biết lo sợ mất mạng, giờ lại đang giơ súng nhắm thẳng vào Tần Bắc Dương, A U và Lý Hưng Thịnh. “Anh A Hải, cuối cùng anh cũng về nhà rồi” A U ngồi xếp bằng trước miếu Khương Tử Nha nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu. “A U, xin lỗi, độc trong sâm Cao Ly được bào chế theo công thức của Liên minh Thợ thủ công, bất cứ kẻ nào trúng độc, nhanh thì vào giây, chậm thì hai giờ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót” “A Hải!” Tần Bắc Dương quát lên một tiếng, đang muốn xách đao liều mạng thì lại bị mười mấy khẩu súng ngăn lại. “Anh đừng manh động!” A U ôm ngực, mỗi lần nói chuyện lớn tiếng đều sẽ khiến độc tố chảy vào tim nhanh hơn. Nhưng chờ khi mọi người quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện lão Kim biến mất rồi. Lão Kim đi tìm vàng. 500 tấn vàng của Nga Hoàng lại được giấu ở dưới “trời” – nơi cao nhất của núi Thái Bạch. Một phút trước, lão Kim đi tới miếu Khương Tử Nha, phát hiện một cánh cửa bí mật sau lưng bức tượng. Lão Kim đào mộ ở Tây Bắc nhiều năm, cửa đá nào cũng không làm khó được ông ta, với lấy chiếc cuốc thợ mỏ đeo sau lưng, cánh cửa lập tức được mở ra. Lão Kim đi vào một đường hầm bí mật, đi qua mấy chiếc cửa đá, phá giải từng cái một, nhanh chóng đi tới sảnh đá rộng lớn. Thì ra dưới Bạt Tiên Đài đã bị đào rỗng từ lâu, có lẽ đây là công trình bí mật sau khi dư bộ Thiên Quốc vừa tới núi Thái Bạch vào sáu mươi năm trước, chỉ có Mạnh Bà và Thiên Vương các đời mới được biết. Lão Kim nhìn thấy vô số rương sắt có in chữ Nga, quả thật là thứ ông ta tự tay đào ra khỏi mộ của Gia Luật Đại Thạch năm đó. Ông ta mở chiếc rương đầu tiên ra, hai mắt bị ánh vàng rực rỡ chọc mù… 500 tấn vàng ròng, mồ hôi nước mắt của nhân dân Đế quốc Nga đều nằm trong tay ông ta. Ông ta lấy ra từng thỏi vàng nặng trịch, vươn lưỡi ra liếm, phá lên cười sằng sặc. Uất ức cả đời, cuối cùng cũng kết thúc. Đột nhiên, lão Kim nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động ầm ầm, như một vụ nổ kịch liệt, trời long đất lở… Mười giây trước, Bạt Tiên Đài. A U cướp lấy khẩu súng trong tay Trung Sơn, chĩa vào tàu lượn trên đỉnh đầu, bất ngờ bóp cò, viên đạn bay ra khỏi họng súng, lao thẳng tới túi khí hình trục. Ký hiệu Kim Tự Tháp một mắt của Liên minh Thợ thủ công bị bắn rách, túi khí chứa đầy hydro dễ cháy, một khi trúng đạn sẽ lập tức nổ tung. Trong thế chiến thứ nhất, vô số tàu bay bởi vậy mà phát nổ trên không trung, người trên tàu chỉ có hai lựa chọn… ngã chết hoặc cháy chết. Tần Bắc Dương loáng thoáng nghe được tiếng kêu gào thảm thiết trên khoang thuyền. Túi khí nổ ra một đóa anh túc đen đỏ đan xen, sau đó chuyển sang phát nổ dữ dội, chỉ sau vài giây, tàu bay to lớn đã hóa thành một quả cầu lửa. Mọi người trên Bạt Tiên Đài đều nằm rạp xuống, A Hải cũng nhanh chóng nấp xuống dưới một tảng đá, những người không kịp chạy trốn đều bị ngọn lửa từ trên trời rơi xuống thiêu chết. Nhưng đáng sợ hơn cả tàu bay phát nổ chính là tuyết lở…