← Quay lại trang sách

Chương 9-2 Cái chết của núi Thái Bạch

Bạt Tiên Đài là đỉnh cao nhất của dãy Tần Lĩnh nằm ở phía Đông cao nguyên Thanh Tạng và là ngọn núi cao nhất nằm ở phía Tây núi Ngọc của Đài Loan. Lớp tuyết đọng ở đây có lẽ đã có từ mấy vạn năm trước, thậm chí là trăm vạn năm, khi nhân loại chưa đi tới châu Phi, đại lục châu Á còn là một vùng đất cằn cỗi thì chúng đã phủ dày trên đỉnh núi Thái Bạch. Tuy chân núi đã xuân về hoa nở, nhưng trên núi lại vừa đón một trận tuyết lớn. Đêm nay trên núi xảy ra hỏa hoạn, băng cứng dần tan, cộng thêm vụ nổ từ tàu bay, giống như sấm vang chớp giật làm chấn động lớp tuyết im lìm vạn năm không tan biến thành một trận tuyết lở kinh thiên động địa…Tuyết lở chấn động nham thạch dưới Bạt Tiên Đài, hang động cất giữ 500 tấn vàng ròng của Sa Hoàng bỗng chốc bị nứt ra một cái khe lớn nghiêng về phía dưới vách núi. Cho dù lão Kim có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào thoát khỏi. Ông ta bị cuốn vào giữa mấy trăm rương sắt chứa đầy vàng, tứ chi dập nát ngũ tạng vỡ toang máu tươi giàn giụa, văng tung tóe giữa không trung Bạt Tiên Đại. Phút thứ ba, tuyết đọng vạn năm trên đỉnh núi, nham thạch trăm vạn năm, 500 tấn kho báu, kể cả lão Kim đã thịt nát xương tan đều rơi thẳng xuống ba nghìn thước, nện trúng mặt nước đóng băng trên hồ Đại Gia Hải, dấy lên sóng to gió lớn. Tuyết lở, đá trôi nhấn chìm vô số thú trấn mộ và năm tàu lượn khổng lồ còn đậu trên đỉnh núi. Dù là sắt thép của thế kỷ 20 sau công nguyên hay là của thế kỷ 2 sau công nguyên, hết thảy đều biến thành một mớ phế liệu. Đây là sức mạnh của thiên nhiên, mênh mông cuồn cuộn, không thể phản kháng. Chỉ có Bạt Tiên Đài vẫn lù lù bất động, chỉ là giữa sườn núi thiếu đi một khối đất, đó vốn là nơi cất giữ 500 tấn vàng. A U từ trước miếu Khương Tử Nha đi tới, nhìn tuyết trắng mênh mang dưới vách núi: “Lão Kim, ông muốn vàng, tôi cho ông vàng, ông và vàng sẽ được ở cùng nhau nghìn năm, vạn năm” Thú trấn mộ đã bị diệt sạch, Cửu Sắc cũng bị vùi lấp rồi sao? Tần Bắc Dương đang muốn nhảy xuống Bạt Tiên Đài thì bị Lý Hưng Thịnh kéo lại. Lý Hưng Thịnh nhìn Đại Gia Hải và nói: “Nước ở đây rất sâu, thời trẻ tôi từng làm một chiếc bè bằng tre chèo tới tâm Đại Gia Hải, thả một sợi xích sắt dài mấy trăm thước xuống dò xét, thả hết sợi dây nhưng vẫn chưa chạm được đáy hồ. Thời cổ có một truyền thuyết, bất cứ vật nào rơi xuống Đại Gia Hải đều không thể lấy về được” “Nếu có người lặn xuống nước thì sao?” Tần Bắc Dương nghĩ tới giao nhân Nam Hải. “Đại Gia Hải sâu thăm thẳm, lại lạnh vô cùng, bất cứ kẻ nào lặn xuống nước đều sẽ bị chết cóng trong vòng chưa đầy một phút” Lời miêu tả này khiến Tần Bắc Dương nhớ tới đảo Băng Hỏa ở Bắc Cực. Năm trăm tấn vàng ròng của Sa Hoàng muôn đời muôn kiếp cũng không thể tìm lại. Giọng nói của A U càng thêm suy yếu: “Sự phản bội của A Hải và lão Kim và cả tình trạng nội loạn liên miên không dứt của núi Thái Bạch đều là do năm trăm tấn vàng này” “Là số vàng này đã hủy hoại núi Thái Bạch” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của cô: “A U, thật ra em đã sớm đoán được kết cục ngày hôm nay, em cố ý đưa năm trăm tấn vàng vào núi, làm mồi nhử dẫn tới sự phản loạn của A Hải?” “Anh, cuối cùng anh cũng thông minh được một lần” “Các người im miệng!” A Hải đứng lên, đằng sau còn có Trung Sơn và mười mấy binh sĩ may mắn sống sót: “Tiểu chủ A U, chiêu này của cô thật là lợi hại! Chỉ tiếc lão Kim lòng tham không đáy, cuối cùng vùi thây trong năm trăm tấn vàng ròng” “Chẳng lẽ không phải anh cũng vì số vàng đó?” “Không, tôi là vì anh ta” A Hải chĩa súng vào Tần Bắc Dương. “Đừng giết chồng tôi!” A U chắn trước người Tần Bắc Dương, ánh mắt tăm tối. “Tôi còn vì một người nữa… Tiểu Hoàng tử trong lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ” “A Hải, bắt đầu từ thảm án Phòng tuần bổ Tô giới Hồng Khẩu của Thượng Hải, các anh vẫn luôn tìm kiếm tiểu Hoàng tử triều Đường, hắn thật sự quan trọng với anh như vậy sao?” “Hắn là một cái chìa khóa” “Chìa khóa mở ra lăng Càn?” Tần Bắc Dương lắc đầu cười khổ: “Các anh phát điên cái gì vậy? Ai biết được ổ khóa ở đâu mà cắm chìa vào? Anh từng tìm thấy ở lăng Càn rồi sao?” “Sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi” Gió đêm trên núi thổi tung mái tóc A Hải, dao găm chậm rãi tới gần cổ họng Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương thở dài: “Tôi chết cũng không sao, chỉ tiếc Cửu Sắc của tôi và 108 thú trấn mộ khác phải chôn cùng” Đột nhiên, dưới ánh trăng trên núi Thái Bạch, một con chim lớn sải cánh bay tới. Không, nó có hai đôi cánh, như một con dơi bốn cánh, lao về phía Bạt Tiên Đài. Tần Bắc Dương si ngốc nhìn lên trời đêm, anh nhận ra Thiên Sứ của mình. Trên trời cao, thú phi hành xé gió mà tới. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đến từ lăng mộ giáo đồ Cơ Đốc Giáo triều Đường tại Phòng Sơn – Bắc Kinh. Chủ nhân ngôi mộ này là Y Tư – người lập ra Đại Tần Cảnh Giáo Lưu Hành Quốc Bia*. Nó là một trong số ít những thú trấn mộ từng trải qua quá trình cải tạo cơ giới hóa trên khắp thế giới, là một cỗ máy có linh hồn theo đúng nghĩa đen, từng đi qua Paris, băng qua Bắc Cực, sau đó ngủ đông tại công ty máy bay Mặc Giả Thiên Công trên biển. (*) Đại Tần Cảnh Giáo Lưu Hành Quốc Bia: tấm bia Lưu truyền Cơ Đốc giáo của đế chế La Mã (“Đại Tần” là cách gọi đế chế La Mã của người Trung Quốc cổ đại). Thiên Sứ Bốn Cánh đã tới, những người bạn của Tần Bắc Dương còn xa sao? Nhưng trên trời còn có bốn tàu bay của Liên minh Thợ thủ công, dưới các khoang tàu đều được trang bị pháo hàng không tương tự máy bay chiến đấu. Bốn chiếc tàu bay chiến đấu bắn ra bốn chuỗi đạn pháo từ các góc độ khác nhau, nhắm thẳng vào thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Tần Bắc Dương đứng trên Bạt Tiên Đài, như trở lại tháp Eiffel ở Paris. Thiên Sứ quơ nhẹ đôi cánh, bắn ra những đốm lửa nổ tung khắp nơi… Bốn đôi cánh của thú phi hành đã thiếu mất một cánh, Thiên Sứ Bốn Cánh trở thành Thiên Sứ ba cánh. Nhưng nó vẫn lao về phía Bạt Tiên Đài, đáp xuống nóc miếu Khương Tử Nha. Lý Hưng Thịnh lập tức leo lên nóc nhà, cưỡi trên cổ Thiên Sứ Bốn Cánh, gọi Tần Bắc Dương và A U tới cùng. Đám lính quát tháo ầm ĩ xông tới, hoặc là bắn chết Tần Bắc Dương hoặc là bắt sống bọn họ. Đột nhiên A U lao về phía A Hải với một con dao găm giấu trong tay áo, trở tay rạch ngang qua cổ hắn. A U muốn tranh thủ trước lúc chất độc phát tác kéo lấy A Hải, kéo cả núi Thái Bạch cùng chết. Núi Thái Bạch chết rồi. Sao chổi va vào mặt trăng, cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, chim ưng lao vào cung điện*… Đáng tiếc, A Hải vốn là thích khách tuyệt đỉnh, hắn khom lưng xuống sát mặt đất, may mắn tránh được một chiêu. A U liên tục đâm ra ba nhát, mỗi một nhát đều hiểm hóc chí mạng. A Hải theo bản năng dùng dao găm đánh trả, vốn tưởng A U sẽ xoay người tránh né, nhưng cô chẳng những không tránh mà còn ưỡn ngực nhận lấy nhát dao này. Dao găm chuôi ngà voi đâm vào ngực cô, máu tươi phun lên mặt A Hải, vết sẹo trên mặt hắn như muốn vỡ ra. Một giây sau, toàn thân A U mềm oặt ngã xuống, ngã vào lòng Tần Bắc Dương, máu đào nhuộm đỏ tuyết đọng trên Bạt Tiên Đài. Tần Bắc Dương đã run lên bần bật, không dám rút dao găm trên ngực cô ra, chuôi dao ngà voi khảm trai giống như con dao cắm vào lưng mẹ nuôi năm anh chín tuổi, hơn nữa còn đến từ tay của cùng một người. A Hải cũng hoảng hốt, buông dao găm ra, lau máu tươi trên mặt, cầm súng lùi lại đằng sau. Trung Sơn quỳ gối trên mặt đất, dập đầu tạ tội với tiểu chủ A U. A Hải lệnh cho bọn lính không được tùy tiện nổ súng, phải bắt sống Tần Bắc Dương. Thiên Sứ Bốn Cánh trên Bạt Tiên Đài kêu lên hai tiếng, pháo hàng không trên tàu lượn không dám nổ súng, sợ bắn trúng A Hải gần trong gang tấc. Có hai tên lính lớn mật xông lên lại bị thú trấn mộ phi hành cắt thành hai đoạn. A U ngã vào lòng Tần Bắc Dương, vuốt ve bụng mình, hơi thở mong manh: “Anh, em xin lỗi…” Tần Bắc Dương hôn lên má cô: “A U, anh chỉ cần em sống thôi” “Em lừa anh, em không mang thai, em chỉ muốn anh ở lại bên cạnh em” A U cười nhẹ, dưới ánh trăng, lại giống như cô nhóc trong địa cung Quang Tự năm sáu tuổi: “Em nghĩ, năm sáu tuổi, nếu chúng ta không ly biệt…” Dứt lời, A U dùng chút sức lực cuối cũng giãy giụa thoát khỏi lồng ngực Tần Bắc Dương, đẩy anh về phía thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn cánh. Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh đang muốn lao về phía cô thì chợt thấy A U rút con dao găm đang cắm trên ngực mình ra, máu tươi bắn tung tóe. Cô giơ dao găm của A Hải lên, liều mạng lao về phía hắn.