Chương 9-3 Cái chết của núi Thái Bạch
AHải cũng không dám ngăn cản, càng không có dũng cảm nổ súng, như thể mỗi một viên đạn bắn vào người A U đều là bắn vào tim hắn. Hắn tránh sang một bên theo bản năng, con dao của A U đâm vào không trung, trúng độc và mất máu quá nhiều khiến cô không thể khống chế tốc độ và thăng bằng, cả người cứ thế lao xuống vách núi Bạt Tiên Đài theo quán tínhNgực A U phun trào máu tươi, biến mình thành một con dao găm “tuệ tinh tập nguyệt”, mang theo thù hận lao vào biển sao lấp lánh. “A U!” Tần Bắc Dương lại gào lên, biến mình thành một con dao găm khác, theo sát A U lao xuống vực sâu vạn trượng. Rơi xuống từ độ cao 3700 mét so với mực nước biển, anh nhìn thấy sương đêm trắng xóa giữa biển trời mênh mông, A U đang lao xuống vực sâu thăm thẳm. Anh lộn ngược người lại, mặt hướng xuống vực sâu, hai tay cố gắng hết sức vươn về phía A U. Lực hút trái đất và định luật rơi tự do khiến anh không thể bắt lấy A U, chỉ có thể miễn cưỡng chạm tới một lọn tóc của cô, nhưng lại lập tức tách ra. Nietzsche nói: khi bạn nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn bạn. Lần cuối cùng Tần Bắc Dương nhìn A U là giữa hư không tối tăm mờ mịt, đôi mắt ướt nhòe vì khóc… Đây là lần cuối cùng A U nhìn anh, cũng là ánh nhìn của vực sâu đối với anh. Ngay sau đó là tới lượt Tần Bắc Dương rồi, anh thấy nước mắt của mình bay múa giữa không trung, không còn nhìn thấy Bạt Tiên Đài trên đỉnh đầu, chỉ còn lại cuồng phong, mây mù, đêm đen và những vách đá dựng đứng. Nếu A U tan xương nát thịt, mình cũng tan xương nát thịt, Tần Bắc Dương thầm nghĩ… Anh nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón thời khắc chạm vào mặt đất thì chợt được một mảnh thép cứng rắn nâng lên. Sau đó bị hai cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy, anh cảm giác được một làn sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt. Anh mở mắt ra, nhìn thấy đầu của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, hai mắt nó phát sáng, kéo thân thể đầy thương tích của mình bay trên bầu trời núi Thái Bạch. Lý Hưng Thịnh cũng cưỡi trên người Thiên Sứ Bốn Cánh. Vài giây trước, anh ta điều khiển thú phi hành lao ra khỏi vòng vây của Hải và đám binh sĩ, nhảy xuống vách núi Bạt Tiên Đài, cứu được Tần Bắc Dương. Đáng tiếc, Thiên Sứ Bốn Cánh đã mất một cánh, ba cánh còn lại không thể bay lên cao, chỉ có thể lao xuống chân núi. Ở giữa những vách đá cheo leo, có thể bị đâm tan xương nát thịt bất cứ lúc nào, may mắn nó có năng lực phân biệt phương hướng trong đêm tối giống như loài dơi, thông qua những sóng âm mà con người không thể nghe được để phán đoán độ cao và khoảng cách. Tần Bắc Dương ôm cổ thú trấn mộ, điên cuồng gọi tên A U, hy vọng Thiên Sứ Bốn Cánh xuống tìm cô. Nhưng trong đêm tối mịt mùng, Thiên Sứ gãy cánh có thể lảo đảo bay lượn vòng quanh đã là tốt lắm rồi, muốn xuống cứu người là chuyện không thể nào. Lý Hưng Thịnh giữ lấy Tần Bắc Dương từ đằng sau, dán vào tai anh và nói: “Bắc Dương! Bình tĩnh! A U đi rồi! Không cứu được nữa!” Đột nhiên, một bóng đen lao ra từ giữa sườn núi, hai đốm sáng màu lưu ly lóe lên, mùi hương của thú trấn mộ ấu kỳ lân cũng truyền tới. Cửu Sắc còn sống. Một khắc trước, nó bị tuyết lở và đất đá vùi lấp, nhưng lại không đi đời nhà ma giống những con thú trấn mộ khác, bởi vì nó là thú trấn mộ “nằm ngoài tam giới, không thuộc Ngũ Hành”. Cửu Sắc chui ra từ đống sắt vụn của những chiếc tàu lượn, hai mắt xuyên thấu màn đêm, nhìn thấy Thiên Sứ Bốn Cánh đang chầm chậm bay liệng… chỉ là đã mất đi một cánh khiến tướng bay trở nên lảo đảo, chỉ có thể chao lượn xuống dưới. Cửu Sắc là hỏa kỳ lân, cũng là dực kỳ lân. Nó phát ra tiếng ậm ừ lục cục rồi trèo lên vách đá, tung người bay qua không trung, nhảy xuống lưng của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Cửu Sắc tới rồi. Tần Bắc Dương ngoảnh đầu nhìn nó giữ chặt đuôi Thiên Sứ Bốn Cánh, như một con khỉ bám vào lưng mãnh hổ, thoắt cái đã leo lên lưng thú phi hành. Cửu Sắc lướt qua Lý Hưng Thịnh, lông mao màu đỏ cọ vào má Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ mẫn cảm hơn nhân loại, nó không nhìn thấy A U, đồng thời còn cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân đang bi thương tột độ, tiếng ậm ừ biến thành tiếng rên khóc đau xót. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn cánh tiếp tục hạ xuống, nó chở Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh và Cửu Sắc, trọng lượng này khiến ba chiếc cánh còn lại mất đi khả năng tự điều khiển. Lý Hưng Thịnh cao giọng quát lên: “Đừng để rơi xuống Địa Ngục Cốc!” Thú phi hành hiểu ý hắn, nếu không đã bị đâm nát vụn. Nó lại tiếp tục vẫy đôi cánh không hoàn chỉnh, miễn cưỡng bay ra ngoài vài trăm thước. Thế giới u ám tối tăm, Tần Bắc Dương nhìn không rõ, như thể đó không phải Địa Ngục Cốc mà là địa ngục thật sự… Một trăm thước cuối cùng, lướt qua không trung trên Địa Ngục Cốc. Thiên Sứ Bốn Cánh lướt dọc theo sườn núi dựng đứng, trượt xuống rừng cây rậm rạp. Thân thể sắt thép của thú trấn mộ đè gãy vô số cành khô lá úa. Trên mặt Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh bị rạch ra vài vết máu. Cuối cùng bọn họ rơi xuống bãi tuyết đọng trên sườn núi. Lực va chạm dữ dội như dời non lấp biển khiến Tần Bắc Dương rơi xuống lớp tuyết, như gãy từng khúc xương, không tài nào thở nổi. Cửu Sắc lăn mấy vòng, vẫn bình yên vô sự, chạy tới cắn lấy cánh tay Tần Bắc Dương kéo ra ngoài. Lý Hưng Thịnh đã chuẩn bị từ trước, thi triển khinh công “đạo Thích Khách”, bay tới chạc cây gần nhất. Thiên Sứ Bốn Cánh bay không nổi nữa, hai mắt dần dần trở nên ảm đạm, gấp cánh lại, linh thạch trước ngực không còn phát nhiệt, giống như A U đang lạnh dần. Cửu Sắc lại kêu lên vài tiếng, phun ra mấy quả cầu lửa lưu ly bay lượn giữa không trung, phát ra tiếng nổ đùng đoàng, giống như pháo hiệu trên chiến trường. Lý Hưng Thịnh ngẩng đầu nhìn lên núi Thái Bạch, tuyết đọng và đá vụn vẫn đang không ngừng rơi xuống. Trải qua tuyết lở, hỏa hoạn trên núi cũng dần dần lụi đi. Tần Bắc Dương xoay người đứng dậy, mở lòng bàn tay ra, bất ngờ phát hiện trên ngón tay quấn quanh một lọn tóc đen nhánh, lấp lánh mà lạnh lẽo, giống như đôi mắt trong địa cung Quang Tự năm đó… Tóc của A U, bộ phận cuối cùng mà anh chạm tới được. Lúc anh lại gào tên A U, định lao xuống Địa Ngục Cốc tìm vợ thì phía trước lại bay tới mấy ngọn đuốc, chiếu sáng cả vùng tuyết hoang vu. Thiên Sứ Bốn Cánh đã không còn sức chiến đấu, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc và Lý Hưng Thịnh bày ra tư thế quyết chiến sinh tử. Tần Bắc Dương đột nhiên nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc… Đầu tiên là Tiền Khoa đã mấy năm không gặp, cầm một cây đuốc chiếu lên mặt Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh thở phào một hơi, Tiền Khoa và anh ôm chặt lấy nhau, không ai nói gì. Sau khi buông tay, Tiền Khoa lại bổ nhào vào người thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, đau lòng vuốt ve chiếc cánh bị gãy và vết thương trên người nó. Người thứ hai là tiểu Quận vương Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi của Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, hốc mắt vị chư hầu Mông Cổ này hơi ướt át, đấm vào ngực Tần Bắc Dương và nói: “Mẹ nó, cậu còn sống! Tốt quá! Tốt quá! Ông đây đã nói cậu mạng lớn rồi mà!” Còn người thứ ba, đuốc thông nổ lét đét, soi sáng đôi mắt màu lưu ly, nước mắt rưng rưng ướt nhòe. Làn da cô vẫn tái nhợt như trước, mái tóc theo kiểu phụ nữ đã có chồng xõa sau đầu. Cô đã phải vượt qua một chặng đường dài mới tới được đây, từ bãi biển mười năm trước, từ biển rộng dưới vách Xả Thân núi Đạt Ma, từ mái nhà của phủ Công chúa Bắc Đại, từ tượng thần Nữ Thần Tự Do tại New York, từ tòa tháp của Nhà thờ Đức Bà tại Paris, từ mật thất Nữ thần Dục Vọng trong lăng mộ Viking tại Bắc Cực… Cô là Âu Dương Anna.