Chương 12-1 Từ Bắc Kinh tới Bắc Bình
Mấy ngày sau, bốn người một thú vượt qua cầu Lô Câu sông Vĩnh Định, băng qua Nam Uyên binh mã loạn lạc, bước vào Chính Dương Môn – Bắc KinhHiện đã là tháng Sáu dương lịch, tháp quan sát Đại Tiền Môn, cờ ngũ sắc đã đổi thành Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng Kỳ. Các binh lính canh gác ở cửa cũng đổi thành quân Quốc Dân Cách Mạng. Càng chết dở hơn là hôm qua Bắc Kinh vừa đổi tên thành Bắc Bình, khôi phục tên cũ từ năm trăm năm trước – thơi điểm Chu Nguyên Chương phong Tứ Hoàng tử Chu Lệ làm Yến Vương. Một khi bỏ đi chữ “Kinh” thì không còn là thủ đô của Trung Hoa Dân Quốc nữa. Thế sự xoay vần, tiên sinh Tôn Trung Sơn đã quyết định chọn Nam Kinh làm thủ đô. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La đi nghe ngóng mới biết được… Mấy ngày trước, quân Phụng chiếm cứ Bắc Kinh vừa mới rút lui, Trương Đại soái đã lên tàu rời khỏi Sơn Hải Quan. Lúc đi ngang qua Hoàng Cô Truân ngoại ô Phụng Thiên thì đột ngột gặp bom, cả đoàn tàu đều nổ tung, qua ngày hôm sau thì Đại soái bỏ mình, hôm nay mới công bố tin tức. Có người nói Trương Đại soái bị quân Quốc Dân Cách Mạng nổ chết, cũng có người nói là do quân phiệt Phụng hệ đấu đá nội bộ. Lý Hưng Thịnh phân tích: “Chỉ sợ là bọn Nhật Bản làm ra!” Đi ngang qua Đại Sách Lan ngoài Tiền Môn, các thương gia đều đã đổi sang Thanh Thiên Bạch Nhật Kỳ. Nếu một ngày nào đó Thanh triều khôi phục, đám nhân này cũng có thể giơ cao Hoàng Long Kỳ, thậm chí còn đội bím tóc giả. Tiểu Quận vương là Nghị viên của chính phủ Bắc Dương, cho dù Quốc hội đã bị quân phiệt giải tán nhưng anh ta vẫn có căn cơ ở Bắc Kinh, từng mua một tòa nhà lớn nằm ở phía Nam ngõ La Cổ, nuôi mấy cô vợ bé. Người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh ta là cách cách tiền Thanh đang phụng dưỡng cha mẹ chồng trong phủ Quận vương ở tận Ngạc Nhĩ Đa Tư xa xôi tít tắp. Thiếp Mộc Nhi sắp xếp cho Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna và Lý Hưng Thịnh ở trong phủ đệ, mỗi người một sân, có tôi tớ hầu hạ, quả nhiên là khí phái của quan chức cấp cao. Anna vừa thu xếp xong xuôi, đột nhiên nhớ tới Tề Viễn Sơn. Dù thế nào thì người đàn ông nay vẫn là chồng cô, vẫn là “cha” của con gái cô. Nghe nói tháng này người Nhật Bản vì để ngăn chặn quân Bắc phạt đã kéo binh tới Tế Nam, tàn sát hàng vạn binh lính và dân thường. Rất có thể Tề Viễn Sơn cũng có trong đội quân Bắc phạt này, không biết anh an nguy ra sao? Có tránh được kiếp nạn này hay không? Âu Dương Anna cầm điện thoại lên, đánh một cuộc gọi đường dài tới dinh thự của Thường Khải Thân tại Bắc Kinh. Cô và Thường phu nhân hỏi han việc nhà một lát rồi bảo Cửu Sắc nghe điện thoại. Con gái nói chuyện chậm rãi thong thả, ngoan ngoãn hỏi thăm mẹ, bảo mẹ ra ngoài phải chú ý sức khỏe, còn nói cha nuôi mẹ nuôi đều đối xử với mình rất tốt, Thường phu nhân còn đưa con bé đi chơi ở hồ Huyền Vũ và núi Tử Kim. Thường Phu Nhân tiếp điện thoại: “Darling, không cần lo lắng cho Tề Viễn Sơn đâu, anh ta lập công lớn trong cuộc chiến Bắc phạt lần thứ hai, hiện đang ở Bộ Tư lệnh Bắc Bình, cô còn không mau đi tìm anh ta? Vợ chồng nên đoàn tụ rồi, Thượng Đế phù hộ hai người! Goodnight!” Vị Thường phu nhân này từ Mỹ trở về, miệng đầy tiếng Tây, còn là một tín đồ trung thành của Cơ Đốc giáo, khiến cả Thường Khải Thân cũng chuyển sang tôn giáo phương Tây. Anna thở dài một hơi. Thì ra chồng cô ở Bắc Bình, nơi này cành vàng lá ngọc như mây, con hát đầy đường, có lẽ đã có giai nhân bên cạnh? Cô hạ quyết tâm tạm thời không đi tìm Tề Viễn Sơn. Hiện giờ đất nước lâm nguy, thời thế rối ren, để anh ta yên tâm đánh giặc đi. Đất nước cần một tướng quân ưu tú, cô không nên làm anh ta thêm vướng bận. Chờ giết được A Hải, cô sẽ trở lại bên cạnh chồng và con gái. Đột nhiên, đèn điện trong phòng tắt ngúm, Anna hoảng hốt ra ngoài, cả tòa nhà tối đen như mực, người hầu nói là toàn thành cắt điện. Tần Bắc Dương cũng lao tới tứ hợp viện, hỏi có nhìn thấy Cửu Sắc hay không? Anna lắc đầu. Bọn họ không nói thêm gì nữa, đều đoán được Cửu Sắc đi đâu. Hai người ngồi dưới mái hiên, trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhưng một câu cũng chẳng thốt nên lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn lên ánh trăng Bắc Bình. Sau nửa đêm, Cửu Sắc trở lại. Nó là thú trấn mộ ấu kỳ lân, chậm rãi thu sừng hươu, cởi vảy giáp, biến thành một con chó ngao. Nhưng cả người nó đầy mùi hôi thối, bất cứ kẻ nào tới gần cũng sẽ bị làm cho ngất xỉu, tất cả đều là chất ô nhiễm hóa học kim loại nặng. Sau nhiều năm, Cửu Sắc lại lên cơn “nghiện độc”, nửa đêm chạy đi đột nhập nhà máy điện, ăn vào một lượng lớn chất độc. Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của nó: “Cửu Sắc à Cửu Sắc! Có khi nào mày sẽ biến thành một con quái vật hay không?” Sáng sớm hôm sau, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đến Tây Trực Môn, đi một chuyến tới thôn Lạc Đà – Kinh Tây. Miếu Sơn Thần năm đó vẫn còn, anh nhổ bức tường lung lay sắp đổ lên, đào ba thước đất, phát hiện trống không trống hoác… “Tần thị mộ tượng giám” mà anh tự tay chôn xuống đã biến mất. Đây chính là bảo vật lưu truyền nghìn năm của tộc thợ mộ họ Tần, của gia truyền mà cha anh – Tần Hải Quan luôn luôn vướng bận, ghi lại rất nhiều kỹ thuật bí mật về tộc thợ mộ và thú trấn mộ, vật mà thợ thủ công khắp thiên hạ thèm nhỏ dãi, có lẽ cũng là pháp bảo dùng để khống chế thú trấn mộ mà bọn trộm mộ luôn thèm khát. Sau lưng Tần Bắc Dương toát mồ hôi lạnh, huyết ngọc Hòa Điền trước ngực lại nóng rực lên. Anh phát hiện bùn đất ở đây có dấu hiệu bị xới lên. Lúc này anh mới phát giác cả thôn Lạc Đà đều có dấu vết mới bị đào móc gần đây, gần như không có ngôi nhà nào hoàn chỉnh, rất nhiều căn hầm đã bị đào lên. Anh hỏi thăm người dân trong thôn mới biết mấy ngày trước có quân đội tới đuổi toàn bộ người dân thôn Lạc Đà đi. Hai ngày sau bọn họ mới được về, thấy cả thôn đã hoàn toàn thay đổi, giống như bị đào ba thước đất. Các thôn dân không phân biệt được quân Quốc Dân Cách Mạng và quân phiệt Bắc Dương, cũng không biết bọn họ là ai, từ đâu tới. Có người đánh cắp “Tần thị mộ tượng giám”, Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc ngửi mùi trên vách tường: “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, mày ngửi được mùi của A Hải không?” Cửa Sắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì cả. Tần Bắc Dương hết cách, chỉ có thể hậm hực trở về thành Bắc Bình. Tới dinh thự của tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, anh mới tóm lấy Thiếp Mộc Nhi và nói: “Chúng ta vẫn nên sớm xuất phát tới Đông Lăng thôi!” Tiểu Quận vương che miệng nói: “Đừng sốt ruột, trước lúc tới Đông Lăng cần phải gặp một vài người ở Bắc Bình, nếu không cho dù tới Đông Lăng cũng chỉ là uổng công vô ích” “Gặp ai?” “Thật khéo, người đầu tiên lại là người quen cũ của anh” Tiểu Quận vương đưa Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna và Lý Hưng Thịnh, dắt theo Cửu Sắc đến một tứ hợp viện ngoài Cổ Lâu. Sau khi gõ cửa, chủ nhân mặc áo dài màu xanh ngọc xuất hiện, trời tháng Sáu không thể mang khăn quàng cổ, dưới mũ đen là ánh mắt sắc bén, dưới mũi là hai chòm râu đen nhánh. Quả nhiên là người quen cũ – thám tử nổi tiếng kinh thành – Diệp Khắc Nan. “Bắc Dương!” Diệp Khắc Nan nhìn Tần Bắc Dương tóc dài lõa xõa, thổn thức bùi ngùi: “Mấy năm nay cháu sống tốt không?” “Bốn năm trước, nhờ phúc của chú và tiểu Quận vương cứu cháu ra khỏi Tử Cấm Thành. Thám trưởng Diệp, đời này cháu chỉ muốn làm một việc duy nhất, việc này cũng có liên quan đến chú” “Chẳng lẽ cháu còn nghĩ tới chuyện báo thù?” Diệp Khắc Nan là người thông minh nhường nào, nghe nói có liên quan tới mình, anh lập tức nhớ tới án diệt môn tại Tô giới Đức Thiên Tân hai mươi năm trước. Ở một góc độ nào đó, đúng là vì Diệp Khắc Nan tìm được Tần Bắc Dương mới dẫn dụ đám thích khách kia tìm tới, gây ra vô số tai họa sau đó. Năm đó Tần Bắc Dương mới chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, giờ đã lớn thành một chàng trai khôi ngô trưởng thành. “Không sai! Lần này không chỉ là thù giết cha giết mẹ mà còn có cả mối hận giết vợ!” “Cháu nói A U…” Tần Bắc Dương không muốn nhắc lại chuyện thương tâm trên núi Thái Bạch, anh ngửa mắt lên trời nói: “Một lời khó nói hết!” Âu Dương Anna và Diệp Khắc Nan lâu ngày không gặp, hai người ôn lại chuyện cũ một hồi. Mặc dù ở Bắc Kinh nhưng Diệp Khắc Nan vẫn thường quan tâm đến tình hình phía Nam, anh biết hiện giờ Tề Viễn Sơn đã là cánh tay đắc lực của quân Quốc Dân Cách Mạng, tiền đồ rộng mở. Anna thân là Tề phu nhân, còn là người quản lý quỹ Bá Tước núi Đạt Ma, đã không còn là cô gái nhỏ năm xưa. Nhưng Diệp Khắc Nan lại có chút đề phòng Lý Hưng Thịnh, anh kéo Tần Bắc Dương tới sân sau hỏi: “Bắc Dương, rốt cuộc người này có lai lịch gì? Trong mắt chú, cháu vẫn luôn là một đứa trẻ, đừng để bị lừa thêm lần nữa” Tần Bắc Dương cũng không cần phải giấu giếm giúp Lý Hưng Thịnh: “Hai mươi năm trước Nhiếp chính vương phái quân tinh nhuệ tập kích núi Thái Bạch chính là để bắt anh ta!”