Chương 12-2 Từ Bắc Kinh tới Bắc Bình
“Ýcháu là…” Diệp Khắc Nan hít sâu một hơi: “Con của Lý tiên sinh – thầy phong thủy hoàng gia?”“Đúng là anh ta” “Chẳng trách, lần đầu tiên nhìn thấy người này đã có cảm giác thê lương” “Thám trưởng Diệp, cái năm Viên Thế Khải xưng đế và thời điểm Trương Huân phục tịch, Tần Bắc Dương bị thích khách núi Thái Bạch tấn công hai lần, ông đều kịp thời cứu giúp, đây chắc không phải trùng hợp” Người nói câu này là Lý Hưng Thịnh đã đứng sau lưng Diệp Khắc Nam và Tần Bắc Dương chẳng biết từ lúc nào. “Lời này là thế nào?” Diệp Khắc Nan không dứt khoát phủ nhận khiến Tần Bắc Dương kinh ngạc, anh cũng từng suy nghĩ rất lâu về vấn đề này, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng trước đây Diệp Khắc Nan chưa bao giờ trả lời. Lý Hưng Thịnh mỉm cười: “Thám trưởng Diệp, những mẩu giấy ông nhận được đều là tôi sai người đưa cho ông” “Cậu…” Hai hàng lông mày của Diệp Khắc Nan giãn ra: “Thì ra là cậu!” “Hổ thẹn hổ thẹn, mặc dù tôi lớn lên trên núi Thái Bạch, thuộc nhóm thích khách, nhưng tôi quá hiểu A Hải, tôi sợ Bắc Dương sẽ gặp chuyện bất trắc nên mới bí mật báo tin cho Thám trưởng Diệp” Tần Bắc Dương cũng trợn tròn mắt: “Nói như vậy, là anh và Thám trưởng Diệp đã cứu mạng tôi” Lý Hưng Thịnh gật đầu nói: “Cho đến lần thứ ba tôi mới không báo tin cho Thám trưởng Diệp nữa… Chính là cái lần mà Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa bị ám sát, ông đuổi theo A Hải và Thoát Hoan tới Bộ Lục quân tại ngõ Sư Tử Sắt. Là tôi tự tay mang cậu lúc đó còn đang hôn mê rời đi trong đêm, từ xe lửa đổi sang cưỡi ngựa tới núi Thái Bạch. Bởi vì tôi nhận được lệnh của Mạnh Bà, phải đảm bảo cậu sống sót, tuyệt đối không được có một chút thương tích” “Không ngờ các anh còn có nhiều bí mật như vậy” Tiểu Quận vương cắt ngang hồi ức của bọn họ, nói thẳng vào mục đích của chuyến thăm hỏi này… A Hải hủy diệt núi Thái Bạch, lấy được thi thể và quan tài của tiểu Hoàng tử Triều Đường, lại bắt cóc thủ lĩnh thôn trộm mộ tại Lạc Dương, mục tiêu của bước hành động tiếp theo rất có thể là nhằm vào Đông Lăng triều Thanh. “Đông Lăng?” Diệp Khắc Nam làm bộ như không chút hoang mang, thật ra nội tâm đã bốn bề sóng dậy: “Hiện giờ thế cục rung chuyển, Đông Lăng nằm giữa Bắc Kinh và Sơn Hải Quan, dưới chân trường thành là yếu địa quân sự, bị chiến tranh tàn phá nặng nề. Đối với đám trộm mộ, đây đúng thật là thời cơ tốt để ra tay” “Không sai, Thám trưởng Diệp, nhưng chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì chưa chắc có thể ngăn cản A Hải. Hơn nữa tôi nghe nói Đông Lăng nằm ở huyện Tuân Hóa, hiện đang là nơi đóng quân của hàng vạn quân phiệt… Quân đoàn của Tôn Điện Anh vốn thuộc quyền chỉ huy của liên quân Trực Lỗ đã bị quân Quốc Dân Cách Mạng hợp nhất làm quân đoàn 12” “Tôi hiểu rồi, các cậu muốn ngăn cản A Hải và quân phiệt trộm mộ, bảo vệ Hoàng lăng triều Thanh. Tạm gác lại những bình luận của các nhà sử học về đúng sai thành bại của nhà Thanh, nhưng Hoàng lăng triều Thanh là tuyệt đối không thể xâm phạm!” “Nhưng cháu cho rằng A Hải sẽ không dễ không tùy tiện ra tay” Anna bắt đầu phân tích: “Thám trưởng Diệp, chú nghĩ xem, nếu thực sự có người muốn ra tay, bọn họ sẽ chuẩn bị những gì?” Diệp Khắc Nan rảo bước trong tứ hợp viện, lại xoa đầu Cửu Sắc đáp: “Tôi nghĩ tới một người, có lẽ có thể giúp đỡ chúng ta!” Bờ bắc Hậu Hải, mặt hồ sóng sánh nở đầy hoa sen khiến người ta có cảm giác như đang ở vùng sông nước Giang Nam. Dọc đường đều là phủ đệ của vương công quý tộc, nơi hiển hách nhất chính là phủ Nhiếp chính vương năm xưa, cũng là nơi Hoàng đế – vị Hoàng đế cuối cùng của triều Thanh được sinh ra. Lý Hưng Thịnh nhận ra cánh cổng này, nhưng chỉ đứng bất động trước cửa: “Xin lỗi, thám trưởng Diệp, tôi không thể đi vào” “Bởi vì chuyện hai mươi năm trước?” “Năm đó để bắt được tôi, Nhiếp chính vương Tái Phong đã phái binh tập kích núi Thái Bạch, dấy lên một trận mưa máu gió tanh. Tôi sợ sau khi nhìn thấy Tái Phong, tôi sẽ nhịn không được mà đâm chết ông ta ngay tại chỗ” Lý Hưng Thịnh vuốt con dao găm đeo bên hông: “Sau khi trưởng thành, tôi đã vô số lần thám thính phủ Nhiếp chính vương, biết nơi này canh phòng nghiêm ngặt, mấy lần ám sát thất bại. Tôi sợ hôm nay đi vào lại trở thành tự chui đầu vào lưới” “Cúng được, cậu ở ngoài Vương phủ chờ đi” Diệp Khắc Nan vừa tiến lên vài bước lại ngoảnh đầu nói: “Nếu không có mật lệnh của Nhiếp chính vương, tôi cũng không thể tìm được Bắc Dương ở Thiên Tân. Tái Phong không phải kẻ ác, chỉ là ai theo chủ nấy, cậu cũng nên xóa bỏ hận thù” “Xóa bỏ hận thù?” Lý Hưng Thịnh lùi lại nửa bước: “Nói dễ hơn làm!” Diệp Khắc Nan, tiểu Quận vương, Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna và Cửu Sắc cùng tiến vào phủ Nhiếp chính vương, quả nhiên vừa vào cửa đã bị soát người kiểm tra, giao nộp tất cả vũ khí. Ngay cả phụ nữ như Anna cũng bị hầu gái trong Vương phủ soát người. Cuối cùng, Diệp Khắc Nan dẫn mọi người tới phòng khách Tây Hoa gặp Nhiếp chính vương. Tái Phong đã bốn mươi lăm tuổi, vẫn để tóc thắt bím, khoác áo trường bào, đang chơi đùa với họa mi trong lồng sắt. “Ồ, Thám trưởng của tôi, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?” Nhiếp chính vương có chút khách khí với Diệp Khắc Nan, sai người pha trà Thiết Quan Âm, lấy mứt hoa quả kinh thành và kẹo sô-cô-la Tây Dương ra đãi khách. Nhiếp chính vương làm lơ những người khác, lại chỉ chú ý tới Cửu Sắc, khen con chó Ngao Tạng này thật xinh đẹp. Ông ta còn gan dạ tới gần Cửu Sắc, vuốt ve lông bờm đỏ rực của thú trấn mộ, Tần Bắc Dương thật sự lo lắng Cửu Sắc sẽ nhai đầu Nhiếp chính vương. Tiểu Quận vương là chư hầu Mông Cổ nhiều đời được hưởng hoàng ân, ngày lễ ngày tết đều đến thăm hỏi hiếu kính Nhiếp chính vương, lão Quận vương đã dặn dò không thể đánh mất lề xưa lối cũ, vội tới dập đầu với Tái Phong. Nhiếp chính vương nhíu mày nói: “Tiểu Quận vương đấy à, đã năm nào rồi mà còn làm thế này? Đại Thanh mất lâu rồi, Hoàng cũng bị đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành tới Tô giới Thiên Tân. Mà ngài lại là cánh tay đắc lực của Trung Hoa Dân Quốc, lão già này tổn thọ mất” “Hoàng” mà Nhiếp chính vương nói chính là con trai của ông ta – Ái Tân Giác La Phổ Nghi. Thiếp Mộc Nhi đứng dậy nói: “Vương gia, lần này cháu và Diệp thám trưởng tới cửa thăm hỏi, là muốn dò là một việc” “Nói đi đừng ngại!” Diệp Khắc Nan cầm lấy tay Tần Bắc Dương rồi nói: “Vâng, Vương gia, tôi đưa một người bạn nhỏ tới đây cho ngài gặp” Tần Bắc Dương thầm nghĩ mình đã hai tám tuổi đầu rồi, tóc mai đã bạc, còn người bạn nhỏ cái gì nữa, có lẽ trong lòng Diệp Khắc Nan, anh vĩnh viễn là Thù Tiểu Canh chín tuổi ở Tô giới Đức Thiên Tân. “Vị thiếu hiệp này là…” Nhiếp chính vương hiểu nhiều biết rộng, vừa thấy dáng người khôi ngô, đôi mắt thông minh sáng ngời, tóc dài áo choàng đầy khí phách, hoặc là phường đạo tặc giết người như ngóe, hoặc là hào hiệp giang hồ hành tẩu tứ phương. “Vương gia, ngài có còn nhớ hai mươi năm trước, ngài đưa cho tôi một phong thư, bảo tôi tìm kiếm con trai thất lạc của một vị thợ thủ công hoàng gia” “Đây…” Tài Phong uống một ngụm trà, nhìn gạch lát trong phòng khách Tây Hoa: “Đúng! Nhớ rồi! Thợ thủ công già đó từng dập đầu ngay tại đây, tới nỗi gạch nền nhà ta cũng vỡ ra. Hôm đó còn tới núi Thái Bạch… Ôi thôi… Không nói nữa…” “Tôi là con trai của Tần Hải Quan” Tần Bắc Dương thẳng thừng dứt khoát, đối mặt với Nhiếp chính vương nhưng lại không hề có chút lễ tiết. Nếu Tái Phong không nhắc tới chuyện lão Tần dập đầu tới vỡ gạch, không chừng Tần Bắc Dương còn nể mặt cha mình mà cúi đầu hành lễ một cái. Nhưng nếu đã nói ra việc này, Tần Bắc Dương càng phải thẳng lưng, nhìn thẳng vào kẻ độc tài đế quốc hai mươi năm trước đang ngồi ở đây. Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, tiểu Quận vương kéo tay Tần Bắc Dương: “Vương gia, người bạn này của cháu phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, không biết quy củ lễ tiết kinh thành, mong ngài đừng để bụng” Nhiếp chính vương ngồi lại trên ghế bành: “Không sao! Nhìn thấy đứa bé năm đó ta tự tay viết thư giải cứu, nay đã lớn thế này rồi, ta vui còn không kịp ấy chứ, đây là việc thiện tích đức chứ đâu” Tần Bắc Dương đang muốn nói nếu không có mật lệnh của ông thì cha mẹ nuôi của tôi cũng sẽ không chết thảm, nhưng vì Diệp Khắc Nan ở đây nên anh mới không nói. “Vương gia, chúng ta nói chuyện chính thôi. Năm đó ngài muốn đứa trẻ như tôi là để xây thú trấn mộ cho Sùng lăng của Kiến Đức Tông. Hôm nay chúng tôi tới tìm ngài cũng là vì Đông Lăng.