Chương 12-3 Từ Bắc Kinh tới Bắc Bình
Nói đến đây, lông mày Tái Phong chợt nhíu lại: “Đông Lăng lại có chuyện gì?”Trinh thám nhìn thoáng qua Tần Bắc Dương và nói: “Vương gia, nhóm thích khách ngài phái binh tới núi Thái Bạch tiêu diệt giờ vẫn còn một đám tàn quân hoạt động, bọn họ có nợ nước thù nhà với Đại Thanh” “Đám loạn thần tặc tử này! Chẳng lẽ bọn chúng nhằm vào Đông Lăng?” Tiểu Quận vương bổ sung một câu: “Theo tin tức của chúng cháu thì rất có thể là như vậy! Huống chi hiện giờ đang buổi rối loạn, triều đại thay đổi, Bắc Kinh bị đổi thành Bắc Bình, Đông Lăng có nhiều bộ đội quân phiệt trú đóng, đám người kia đã thèm nhỏ dãi bảo vật trong Hoàng lăng từ lâu” “Làm càn!” Nhiếp chính vương tức giận đập vỡ chén trà, nổi trận lôi đình: “Thanh thiên bạch nhật, còn có vương pháp nữa hay không? Năm xưa khi Hoàng thoái vị đã ký hiệp ước với chính phủ Trung Hoa Dân Quốc, ghi rõ phải bảo vệ lăng tẩm liệt tổ liệt tông Đại Thanh, sao có thể nuốt lời?” “Hiệp ước của Trung Hoa Dân Quốc còn chẳng bằng tờ giấy đi cầu!” Là một Nghị viên Quốc hội, tiểu Quận cũng phải tự giễu một câu. “Xin lỗi các vị, ta thất lễ! Dù sao ta cũng là cha ruột của Hoàng, nếu thiên hạ đã mất, ta cũng tuyệt đối không ôm ý đồ giương cờ phục quốc, chỉ mong con cháu đời sau được phú quý, đất nước được hưng thịnh, lăng tẩm tổ tông được bình an” “Vương gia, không giấu gì ngài, chúng tôi định mấy ngày nữa sẽ tới Đông Lăng ngăn cản ý đồ trộm mộ của bầy ác nhân và đám quân phiệt kia” “Tốt lắm! Thám trưởng Diệp, tiểu Quận vương, và cả anh bạn nhỏ này nữa” Nhiếp chính vương ôm quyền nói với mọi người, lại nhìn thoáng qua Anna: “Đúng rồi, phải xưng hô với vị tiểu thư này thế nào?” “Âu Dương… Tôi là Tề phu nhân” “Được, nhờ các vị giúp tôi bảo vệ Đông Lăng” Nhiếp chính vương lại sai người tới nhà kho lấy ra một trăm lượng hoàng kim: “Đây là một chút lòng thành của ta, xin vui lòng nhận cho” “Không cần đâu!” Diệp Khắc Nan thay mặt mọi người từ chối, cho dù số vàng này ngang bằng tiền lương anh làm Thám trưởng cả đời, cũng đủ để mua một tòa nhà lớn ở Bắc Kinh: “Vương gia, chúng tôi bảo vệ Đông Lăng không phải vì hoàng thất mà là vì đất nước” “Đúng, đất nước! Nói ra thật xấu hổ, Đông Lăng cũng là nơi mai táng mồ hôi xương máu của nhân dân” “Trộm mộ vốn là việc thương thiên hại lý, huống chi vật trong mộ đều là quốc bảo, sao có thể rơi vào tay ác nhân, lỡ mai này thất lạc hải ngoại, chẳng lẽ không phải nỗi nhục của cả đất nước?” Diệp Khắc Nan tiến lên hai bước trong phòng khách Tây Hoa: “Tôi nghĩ, đám ác nhân có ý đồ đào mộ này cũng không phải hạng qua loa tầm thường, hơn nữa muốn đào Hoàng lăng tiền Thanh, chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ” Tần Bắc Dương xen vào một câu: “Ngoại trừ Tiểu Mộc am hiểu đào mộ còn cần có người quen thuộc với lăng mộ. Lăng mộ cổ đại xa xưa lâu đời, không có tư liệu để tham khảo, chỉ có thể dựa vào lá gan và kinh nghiệm của trộm mộ. Nhưng Hoàng lăng triều Thanh chẳng qua chỉ mới được một trăm năm, đặc biệt là mộ của Thái hậu Từ Hy mới chỉ được hai mươi năm. Trong số những người tham gia xây dựng lăng mộ và tang lễ năm đó rất nhiều người còn sống trên nhân thế” “Đúng vậy!” Diệp Khắc Nan gật đầu nói: “Tôi sợ bọn họ sẽ tìm người quen thuộc với lăng mộ Thái hậu Từ Hy trước” Nhiếp chính vương lại nhấc chén trà lên nói: “Giám sát xây dựng lăng mộ năm đó đã qua đời. Nhưng có một lão thái giám, tên là Hà Thường Tại, trước kia hầu hạ bên cạnh Thái hậu Từ Hy, trước lúc quy tiên, Thái hậu đã chỉ định người này phụ trách công việc hạ táng, có lẽ ông ta biết nhiều nhất” Diệp Khắc Nan vội vàng hỏi: “Vị thái giám kia còn sống chứ?” “Ừ, Tết âm lịch năm nay ông ta còn tới chúc tết ta, nói là sống ở thôn Quan” Thôn Quan thuộc Hải Điện nằm ở phía Tây Bắc ngoài thành Bắc Kinh, gần Viên Minh Viên và Đại học Yên Kinh. Thời nhà Minh, các thái giám đã mua một nghĩa trang ở đây, thời gian qua lâu, trở thành nơi các thái giám dưỡng lão và mai táng. ‘Quan’ chính là chỉ thái giám. Thanh triều diệt vong, tiểu Hoàng đế bị Phùng Ngọc Tường đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, thái giám lang bạt khắp nơi, phần lớn tập trung về sống ở thôn Quan để tiện sau này chôn cất mai táng. Sau giải phóng, bởi vì ghét bỏ “thôn Quan” không may mắn, Quách Mạt Nhược kiến nghị đổi tên thành “thôn Quan” – chữ Quan ở đây có nghĩa là đóng. Ai mà ngờ được trăm năm sau nơi này lại trở thành thung lũng sillicon của đất nước, các xí nghiệp liên doanh mọc lên san sát, thời điểm bất động sản bùng nổ, người ta còn đào được rất nhiều mộ thái giám ở dưới lòng đất. Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna, Diệp Khắc Nam, tiểu Quận vương, Lý Hưng Thịnh và Cửu Sắc ra khỏi Đức Thắng Môn, cưỡi ngựa đi tới thôn Quan. Một nhóm người mặc áo choàng triều Thanh, sau đầu để bím tóc, nhìn như những cụ bà đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng. Anna thấp giọng nói: “Đám người này khiến tôi cảm thấy buồn nôn” Thậm chí tiểu Quận vương còn nhận ra vài gương mặt trong số này, năm xưa vào Tử Cấm Thành tiến cống đã từng đụng phải: “Bọn họ đều là thái giám” “Tôi thấy bọn họ giống cương thi hơn” Tần Bắc Dương liên tưởng tới những thứ kỳ quái nhìn thấy trong mộ cổ, cho đến vài năm trước, đám người này còn trắng trợn bá chiếm trung tâm thành Bắc Kinh. Tiểu Quận vương xuống ngựa dò hỏi chỗ ở của “Hà công công”, đi tới cổng một căn nhà nguy nga tráng lệ. Thái giám Mãn Thanh là hủ bại nhất, ăn của hối lộ bòn rút tham ô gì đều có đủ, về già còn có thể mua nhà mua cửa, đáng tiếc không có con cháu để truyền lại. Năm người vừa bước vào cổng lớn đã nhìn thấy một cảnh tượng xơ xác tiêu điều. Khiến người ra kinh ngạc là trong nhà còn có phụ nữ, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, nhìn có chút nhan sắc, bà ta chống nạnh trừng mắt hỏi: “Ai đấy?” “Xin hỏi Hà công công có ở đây không?” Vẫn là tiểu Quận vương biết ăn nói, ứng xử cũng khéo nhất, anh ta giơ hộp quà trong tay lên: “Vãn sinh đến từ Ngạc Nhĩ Đa Tư, năm xưa từng được Hà công công chiếu cố, nay đặc biệt tới đây thăm hỏi tạ ơn” “Bị cường đạo bắt đi từ bảy ngày trước rồi” “Cái gì?” Diệp Khắc Nan đi tới trước mặt bà ta hỏi: “Xin hỏi bà là?” “Tôi là vợ của Hà Thường Tại” Anna nhịn không được hỏi: “Thái giám cũng có vợ?” “Tôi vốn là cung nữ hầu hạ Thái hậu Du, sau đó lại hầu hạ Hoàng hậu Uyển Dung, mấy năm trước bị đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, bèn kết làm vợ chồng với Hà Thường Tại” Tiểu Quận vương thường ra vào cung đình, biết chuyện này thời cổ gọi là “trao đổi thức ăn”. Thái giám không phải hoàn toàn không thể quan hệ nam nữ, có phi tần lâu ngày không được Hoàng thượng ân sủng, hoặc tuổi trẻ thủ tiết, lửa dục không được thỏa mãn, thường sẽ bảo tiểu thái giám tuấn tú trẻ tuổi hầu hạ mình, cái này gọi là “thái giám giường”. Nghe nói An Đức Hải chính là “thái giám giường” của Thái hậu Từ Hy. Mà thái giám cưới vợ, một phần là để chăm lo việc nhà, một phần là đối tượng ngược đãi của thái giám. “Có thể vào trong nhà ngồi không?” Diệp Khắc Nam luôn thử thăm dò mỗi một người mà mình gặp được: “Tôi là thám viên Cục Cảnh sát, Hà công công bị cường đạo bắt đi, đây là án lớn” Cung nữ già không dám ngăn cản, bèn dẫn mọi người vào phòng. Diệp Khắc Nan thấy trên tường có một khung ảnh, là một thái giám mặc quan bào, bối cảnh là Doanh đài Nam Hải. Lý Hưng Thịnh lấy kính lúp ra xem ảnh chụp, nhìn chằm chằm vào gương mặt của thái giám. “Nhìn cái gì?” Lão cung nữ cảnh giác cướp lấy khung ảnh, dáng vẻ của Lý Hưng Thịnh khiến người ta cực kỳ sợ hãi: “Người trong ảnh là Hà Thường Tại, đây là tấm ảnh một nhiếp ảnh gia Tây Dương chụp cho ông ấy trước biến loạn năm Canh Tý” Đột nhiên, Lý Hưng Thịnh rút con dao găm ngà voi trong ngực ra, cắm thẳng vào khung ảnh, trúng ngay giữa trán Hà Thường Tại trong ảnh. Tần Bắc Dương bắt lấy tay anh ta: “Anh nhận ra ông ta?” Lý Hưng Thịnh thu tay, lui vào góc phòng, không nói không rằng. Diệp Khắc Nan lại hỏi: “Xin hỏi lúc Hà công công bị bắt đi, trên người có mang theo vật gì quý giá hay không? Hoặc là vật quý giá nào đó bị cường đạo cướp đi?” “Cường đạo không cướp gì hết, chỉ nói bản thân Hà Thường Tại đã là vật báu vô giá” Trong lúc nói chuyện, lão cung nữ vô thức liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu: “Từ khi Đại Thanh sụp đổ, chúng tôi mất hết tất cả, của cải tiết kiệm của lão Hà đã tiêu hết từ lâu, những thứ đáng giá trong nhà đều đã bán cho tiệm cầm đồ, thỉnh thoảng mới trộm được chút đồ cổ trong Tử Cấm Thành mang tới Lưu Ly Xưởng đổi tiền, chi tiêu còn không bằng gia đình bình thường nữa” “Chờ chút!” Diệp Khắc Nan nhìn lên xà nhà, men theo chân tường, cẩn thận tìm kiếm trên nóc nhà, cuối cùng tìm được một cái hộp gỗ trong ngăn tường bí mật.